Hai người này, một người là thủ hạ của Úc Cẩn, một người khác là A Phi.
A Phi lau mặt một phen, lập tức lên tinh thần.
Mỗi một người tiến vào tiểu điếm đều không thể khinh thường. Làm việc cho Vương phi, cũng nên làm cho thật xinh đẹp chút.
Làm việc cho Vương phi đấy ……
Đến bây giờ, A Phi thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nghĩ xem hắn một tên lưu manh trà trộn đầu đường, chẳng sợ một ngày nào đó chết ở trong rãnh nước bẩn thỉu cũng chẳng có ai nhìn thêm một cái, thế mà cũng là người giúp Vương phi làm việc.
Vương phi là người phúc hậu, điều này từ lúc Vương phi vẫn là Khương cô nương hắn đã hết sức rõ ràng, hắn chỉ cần làm việc thật tốt, tương lai nói không chừng còn có thể lăn lộn được một chức quan nhỏ.
Đến lúc đó, hắn liền quang tông diệu tổ, hâm mộ chết những hàng xóm láng giềng đó, xem ai còn phun nước miếng sau lưng hắn nữa.
A Phi nhiệt tình mười phần, không chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu điếm.
Một người khác không cam lòng yếu thế.
Hắn chính là ám vệ thủ hạ của Vương gia, nếu như bị một tên côn đồ hạ thấp, vậy thì đừng gặp người nữa.
Phát hiện nữ tử trung niên dừng lại thời gian có hơi lâu, hai người chậm rãi tới gần.
Sau hai canh giờ, A Phi xuất hiện ở trong thư phòng tiền viện của Yến Vương phủ, mặt mày hớn hở bẩm báo phát hiện với Khương Tự.
Úc Cẩn mặt không biểu tình nghe, thật rất muốn đá A Phi ra khỏi cửa.
Loại người ồn ào lại ngốc này, làm khó A Tự còn muốn dùng.
Có điều cũng phải, lúc A Tự chưa gả qua đây không có nhân thủ.
“Chính là nói nữ nhân kia sau khi rời khỏi tiểu điếm thì đi thẳng đến chùa Đại Phúc?” Khương Tự hỏi.
A Phi khó nén đắc ý: “Tiểu nhân nhìn bà ta rõ ràng tuổi không nhỏ, búi tóc lại không phải kiểu phụ nhân, liền cảm thấy có chút cổ quái, vì thế lặng lẽ đi theo, không nghĩ tới bà ta lại đi tới chùa Đại Phúc ……”
Cũng là vì hắn phát hiện nữ nhân đó dị thường trước, nên hiện tại đứng ở trước mặt Vương gia và Vương phi tranh công mới là hắn.
Về phần tên ám vệ kia, ha hả, hiện tại xem chừng đang ngồi xổm ở góc tường cách tiểu điếm không xa yên lặng khóc đâu.
“Tiểu nhân vốn định trà trộn vào chùa Đại Phúc, nhưng hôm nay chùa Đại Phúc không tiếp đãi khách hành hương, đành phải canh giữ ở bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi ra, mà nữ nhân đó cùng vài tên người hầu cùng nhau đi theo bên cạnh xe ngựa. Tiểu nhân linh cơ khẽ động, lấy cục đá ném nữ nhân kia một cái, nữ nhân sợ hãi la lên, quả nhiên không ngoài sở liệu nghe người ta hô tên bà ta.”
Khương Tự khen ngợi gật đầu: “Rất nhanh trí, làm không tồi, bà ta gọi là gì?”
“Người khác gọi bà ta Đóa ma ma.” A Phi phát âm không chuẩn lắm, chần chờ nói.
“ Sau đó thì sao?”
Sắc mặt A Phi đột nhiên trắng bạch: “Lúc sau tiểu nhân xa xa đi theo chiếc xe ngựa kia, đột nhiên phát hiện còn có người cũng đi theo chiếc xe ngựa đó, cũng nhìn phía tiểu nhân bên này. Tiểu nhân sợ bị phát hiện, liền không dám đi theo nữa ……”
“Được rồi, ngươi có thể đi xuống lĩnh thưởng.” Úc Cẩn nhàn nhạt mở miệng.
A Phi rất là thức thời, sau khi hành lễ với hai người Úc Cẩn liền yên lặng lui ra ngoài.
Thư phòng trong giây lát chỉ còn lại có vợ chồng hai người.
Khương Tự mở miệng nói: “ Chùa Đại Phúc là chùa miếu hoàng gia, ngày thường tuy rằng cũng tiếp đãi khách hành hương bình thường, nhưng khi chân chính có quý nhân đến đều sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách. Hôm nay người ngồi trong chiếc xe ngựa A Phi gặp được kia thân phận chỉ sợ không đơn giản……”
“Cái này dễ làm, ta tìm người hỏi thăm một chút.”
Thái Hậu đi chùa Đại Phúc dâng hương tuy rằng không có phơi bày thân phận để tránh hưng sư động chúng, nhưng cũng không cố tình giấu diếm.
Úc Cẩn rất nhanh đã tra ra tin tức, thần sắc vi diệu nói với Khương Tự: “Điều tra ra rồi.”
“Là ai?”
“Thái Hậu.”
Khương Tự hơi hơi sửng sốt, cũng không kinh ngạc lắm.
Úc Cẩn từ trong danh sách Phan Hải chỉnh sửa lại vòng ra bốn người khả nghi, bốn người đó đều là người của Từ Ninh Cung.
“Nữ nhân trung niên kia có tư cách theo Thái Hậu hành trang đơn giản ra ngoài, có thể thấy được đã được Thái Hậu tín nhiệm.”
Úc Cẩn trải rộng trang giấy tràn ngập tên người, ngón tay gõ lên một cái tên: “Hẳn chính là bà ta. Trên danh sách ghi lại bà ta tên là A Đóa, vào cung lúc mới hai mươi tuổi, trực tiếp vào Từ Ninh Cung làm việc, ngẩn ngơ chính là mười lăm năm. Chúng ta hiện tại cần phải làm là tiến thêm một bước xác nhận.”
Khương Tự cười nói: “Biện pháp ôm cây đợi thỏ tuy rằng hơi ngốc, nhưng xem ra hiệu quả không tồi.”
Dứt lời, bổ sung một câu: “Cũng là A Phi lanh trí.”
Úc Cẩn trợn trắng mắt.