Hàn Lập thở dài một hơi, quả nhiên nếu ai đó tiến vào mà muốn đi ra lại bằng tấm tàn đồ này thì căn bản không có khả năng.
Và hắn cũng không cho rằng mình có bản lĩnh phá được cấm chế, vì thế hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức xoay người trở về, hướng phía bắc đi đến.
“Ngươi làm gì vậy? Bên trong có một loại trận pháp lợi hại, không phải ai cũng có thể phá được, chẳng lẽ ngươi muốn phá để tìm bảo vật?” Ánh mắt Nguyên Dao dán theo từng bước chuyển động của Hàn Lập, sau khi chớp chớp mắt, bỗng nhiên hé miệng lạnh lùng hỏi.
“Ta muốn ly khai Hư Thiên điện! Nguyên đạo hữu chẳng lẽ có kiến nghị nào tốt hơn sao?” Hàn Lập đã đi đến lối ra phía Bắc, không quay đầu lại hỏi.
“Không có, tuy nhiên bảo vật ở đây là do tiểu nữ nhìn thấy trước, chẳng lẽ Hàn đạo hữu muốn tranh giành với Nguyên Dao sao?” Đôi mắt trong veo của vị đại mỹ nữ chớp vài lần, sắc mặt lộ ra một chút khác biệt.
“Tìm bảo vật? Thời gian Nguyên đạo hữu đợi ở nơi đây không ngắn, nếu có thể phá bỏ cấm chế bên trong thì dường như đã sớm đắc thủ rồi!” Hàn Lập đứng ở lối ra nhìn nhìn hào quang lấp lánh, không khách khí nói.
“Ta trải qua mấy ngày nghiên cứu cũng hiểu được một chút, nếu cho thêm thời gian năm, ba ngày nữa nhất định sẽ có thể phá trừ cấm chế.” Sắc mặt của Nguyên Dao trước tiên đỏ lên, sau đó trầm xuống nói, lộ xuất bộ dáng không nhân nhượng.
Nghe xong lời này, Hàn Lập có chút kinh ngạc xoay người lại, nhíu nhíu mày, nhìn nữ tử này không nói gì.
Trong lòng Nguyên Dao thấp thỏm bất an, một lúc sau nàng cuối cùng cũng nhịn không được nhượng bộ nói:
“Được rồi, ta thừa nhân nếu một mình phá trận thì trước thời điểm trở về chắc cũng không có thu hoạch gì, nếu Hàn đạo hữu hiện tại muốn phá trận thì tiểu nữ có thể hợp tác một lần. Chắc chắn sẽ giảm bớt không ít thời gian.”
Hàn Lập nghe xong, lẳng lặng đứng tại chỗ, sắc mặt không chút biến hóa, tiếp tục nghe nàng nói.
Hắn rất rõ ràng vị đại mỹ nữ này nhất định còn có lời chưa nói xong.
“Tuy nhiên trước khi phá trận, tiểu nữ muốn thực hiện một cuộc giao dịch với đạo hữu.” Nguyên Dao nhìn chằm chằm Hàn Lập chậm rãi đưa ra đề nghị
“Giao dịch gì? Tại hạ có thể nghe qua một chút được chứ?” Hàn Lập khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Chỉ cần Hàn huynh có thể bỏ qua bảo vật bên trong, tiểu nữ nguyện ý bồi thường cái khác.”
“Bồi thường?” Thần sắc Hàn Lập thản nhiên, không có chút thay đổi nào.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Nguyên Dao lộ xuất vẻ trù trừ, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát liền đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo sự kiên quyết.
“Tiểu nữ nguyện ý tặng cho đạo hữu “Vạn niên linh nhũ”, không biết ý Hàn huynh như thế nào?” Thần tình Nguyên Dao ngưng trọng nói.
“Vạn niên linh nhũ? Chính là linh dịch trong truyền thuyết có thể hồi phục pháp lực trong nháy mắt mà dù có trăm vạn linh thạch cũng không mua được sao?” Thần sắc Hàn Lập khẽ biến, có chút rung động hỏi lại.
“Không sai, đúng là loại linh dịch đó. Tiểu nữ tin tưởng nhân cách của Hàn huynh mới mạo hiểm nói ra. Hàn huynh sẽ không làm cái việc sát nhân đoạt bảo chứ?” Ánh mắt của Nguyên Dao lưu động, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Hàn Lập chậm rãi nói.
Thông qua việc tiếp xúc khi đi qua quỷ vụ và Dung Nham lộ cùng Hàn Lập, vị đại mỹ nữ này tuy biết Hàn Lập chẳng phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải là ngươi bụng dạ nham hiểm, lạnh lẽo tuyệt tình cho nên nàng mới có chút không tình nguyện đưa ra giao dịch trên.
Đương nhiên nếu trên người của nàng còn có vài bảo vật khiến Hàn Lập động tâm thì nói cái gì đi nữa nàng cũng không đem bảo vật “Vạn niên linh nhũ” ra.
Nhưng ngay cả như vậy, Nguyên Dao lúc này cũng lơ đãng đặt cánh tay ngọc ngà vào túi trữ vật.
Tuy biết không phải là đối thủ của Hàn Lập nhưng nàng vẫn có một hai kiện bảo vật liều mạng uy lực cực lớn, đủ để đề phòng việc Hàn Lập sinh ra ý nghĩ độc ác. Đây cũng chính là một thứ ỷ trượng giúp nàng dám nói ra điều kiện giao dịch.
Hàn Lập sờ sờ mũi, lặng yên không nói gì, ngược lại bỗng nhiên quay đầu nhìn phù điêu hình đầu rồng, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Nguyên Dao xuất hiện vẻ mỉm cười.
“Xem ra Hàn huynh đã đoán ra. Vạn niên linh nhũ của tiểu nữ đích xác là do linh tuyền tích lũy trong hàng vạn năm mới sản sinh được một nửa bình. Vì vậy đạo hữu chắc chắn biết tiểu nữ cũng không dối gạt.” Thanh âm của Nguyên Dao đột nhiên trở nên ôn nhu.
“Không sai, với một cái linh tuyền to lớn như ở đây, cộng thêm việc thiết kế quá xảo diệu, đồng thời cũng chẳng có ai lai vãng đích xác có thể sinh ra một ít linh nhũ.” Hàn Lập cực kỳ bình tĩnh, gật gật đầu nói.
“Vậy ý tứ của đạo hữu như thế nào?” Sắc mặt Nguyên Dao sáng lên hỏi.
“Nguyên cô nương có thể nói bên trong có chứa bảo vật gì được không? Đạo hữu nếu có thể đưa ra cái giá lớn như vậy thì chắc chắn thứ đó phải rất trân quý mới đúng.” Hàn Lập nhìn chòng chọc Nguyên Dao, không nhanh không chậm hỏi, trong mắt hiện lên vẻ băng lãnh.
Nguyên Dao vừa thấy thần sắc này của hắn, không biết tại sao cảm giác sau lưng ớn lạnh một trận, bắt đầu kinh hoảng.
“Hàn huynh nói đùa rồi, đây là lần đầu tiên tiểu nữ đến nơi này, làm sao biết bên trong có ẩn tàng bảo vật gì? Hàn huynh quá đa tâm rồi! Được…được rồi, tiểu nữ sẽ nói thẳng. Tiểu nữ biết bên trong có gì, tuy giá trị của nó không thấp hơn Vạn niên linh nhũ nhưng đối với tiểu nữ mà nói thì trọng yếu hơn, cho nên Nguyên Dao mới tình nguyện lấy linh dịch ra đổi, ở trong là một đoạn Dưỡng Hồn mộc chưa được sử dụng.” Ban đầu Nguyên Dao muốn cười trừ bỏ qua vấn đề nhưng khi thấy sự lạnh lùng trong mắt Hàn Lập càng ngày càng tăng thì nhanh chóng đổi giọng.
Không biết vì sao nàng vừa nghĩ đến việc Hàn Lập trở mặt là có cảm giác cực kỳ sợ sệt.
“Một trong ba loại thần mộc? Có thể đeo trên người để bồi dưỡng hồn phách nguyên thân, từ từ tăng cường thần thức!” Hàn Lập ngẩn ra, sau nửa ngày mới kinh ngạc nói.
“Đúng là nó, tuy nhiên không phải tiểu nữ nhìn trúng công dụng kỳ diệu kia mà loại thần mộc này có thể cho ký gửi hồn phách, bảo vệ thần trí không tiêu tán.” Nguyên Dao tựa hồ đang nghĩ đến điều gì đó, thần sắc ảm đạm thấp giọng nói.
“Dưỡng Hồn mộc! Vạn niên linh nhũ!” Hàn Lập ngẩng đầu nhìn trần của căn phòng, trong miệng lẩm nhẩm nói.