Ông trời ơi, đây là vị hoàng hậu ôn nhu hiền thục đây sao? Tai Vân Diệp sắp dài như tai lừa rồi, cả câu tiểu vương bát đản cũng phun ra tự miệng được, mà có vẻ còn nói rất đắc ý.
– Còn kéo nữa sẽ rách tai đấy.
Vân Diệp la om sòm, y không làm gì nổi Trường Tôn thị:
– Rách càng tốt, Trường An gần đây không thái bình, ngươi cứ ở nhà đọc sách, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ có gì không tốt? Vậy mà lúc nào cũng lắm chuyện, hai nhà Phật Đạo tranh đấu, xen vào hay lắm à?
Trường Tôn thị tức lắm, mình tranh thủ cho y mấy tháng nghỉ ngơi thoải mái, y lại đi chuốc họa vào thân, uổng phí lòng tốt của mình:
– Trong nhà ngươi bắt được mấy tên thích khách rồi? Đừng nói không ai muốn giết ngươi, cái tên mà trời tối đen cũng bắn được tên kia là ai? Giờ mới phát hiện Vân gia ngươi ngọa hổ tàng long không dễ tính kế đâu.
Vân Diệp lười nhác ngồi trên ghế không thèm đứng dậy nữa, xoa tay vịn nói:
– Thần đương nhiên biết, cũng tính ở nhà sống thong dong, còn chuẩn bị lén lút tới Trường An nghe âm nhạc, ca vũ của Quy Tư, ai ngờ đúng lúc này thần biết chuyện Thành Huyền Anh ném trẻ nhỏ vào biển, chuyện này đã thành thông lệ, giờ năm nào cũng ném, nhất là khi hắn thành Tây Hoa pháp sư, vốn mỗi năm chỉ ném hai đứa, giờ thành một năm ném bốn đứa. Cái gió mùa đông nam không kiếp đó năm nào cũng có, nói cách khác truyền thống này sẽ tiếp diễn, bệ hạ coi nhân khẩu quý giá như thế, chịu nổi bọn chúng mỗi năm ném trẻ nhỏ vào biển, vào sông, vào lò lửa như thế không?
– Chuyện mà Tây Môn Báo năm xưa cũng không làm, vậy mà đám khốn kiếp đó lại làm hăng hái như thế, thần học Tây Môn Báo ném Thành Huyền Anh vào biển. Thần mặc kệ, lần này nhất định phải lấy lưỡi hắn nuôi chó.
Trường Tôn thị ngẩn người, trước kia chỉ cần mình ra mặt bất kể chuyện lớn đến đâu Vân Diệp đều nghe theo, lần này bà nghe ra Vân Diệp nghiêm túc rồi.
Chán nản ngồi xuống hỏi:
– Vì n hững đứa bé này ngươi không ngại khơi lên tranh đấu giữa hai nhà Phật Đạo?
Vân Diệp đứng dậy rót trà cho Trường Tôn thị, nói nhỏ:
– Chuyện chó cắn chó có gì mà phải bận tâm, có loạn cục bệ hạ mới nhìn rõ được, lại không phải chuyện liên quan tới dân sinh, không liên quan tới an nguy xã tắc, đợi bệ hạ hiểu rồi, làm ra sao với trí tuệ của bệ hạ sẽ có kết quả tốt. Còn với thần, tính mạng những đứa bé kia quan trọng hơn đám hòa thượng đạo sĩ nhiều.
Trường Tôn thị uống một ngụm trà:
– Thái độ của bệ hạ cũng như vậy, khi ta nói với bệ hạ, người bảo càng loạn càng tốt, loạn sớm hơn loạn muộn, hiện giờ loạn tốt hơn sau này loạn, Phật môn một mình độc chiếm không phải là chuyện tốt, Đạo gia quá thịnh vượng cũng không phải tốt, trong loạn cục tìm điểm cân bằng là biện pháp tốt nhất.
– Bệ hạ nói đúng lắm, tông giáo cần dẫn dắt, không thể bỏ mặc, đợi tới khi thần quyền lớn hơn vương quyền thì muốn khóc cũng không có nước mắt.
– Bọn chúng dám!
Trường Tôn thị mày liễu dựng ngược, vỗ ghế đứng dậy, không thẹn là nhất quốc chi mẫu, khi nổi giận toàn phòng chỉ có mỗi Vân Diệp còn ngồi, những người khác quỳ sụp xuống, như chim cun cút.
Cảnh này bị Tiểu Vũ xách ấm trà vào nhìn thấy, mặc dù nó hoảng sợ quỳ xuống, Vân Diệp lại nhìn thấy đứa bé này nghiến răng, tựa hồ muốn đứng dậy, trừ quỳ với cha mẹ, sư phụ là tâm lý không kháng cự, quỳ với người khác tựa hồ nó thấy là một sự xỉ nhục.
Không xong, nha đầu ngốc này, con tưởng Trường Tôn thị dễ chơi à? Vội đi tới, nhận lấy ấm trà trong tay nó, bảo cùng những người khác tạm tránh đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tiểu Vũ trà trộn trong đám đông rời đi, còn thi thoảng nhìn trộm Trường Tôn thị mấy cái, cực kỳ hâm mộ khí thế mạnh mẽ của Trường Tôn thị.
***
Tây Môn Báo:
http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/ch…pter160503.htm