Cao Ngạn ưỡn ngực ra vẻ đắc ý: “Bởi vì quan hệ của ta và Nhã nhi, thấy có phần của ta trong này mọi người làm sao còn đối địch với nhau chứ? Yên tâm đi! Bọn ta lần này đến Đại Giang là một lòng trợ giúp sư phụ nàng đối phó với Hoàn Huyền.”
Doãn Thanh Nhã vẻ mặt lộ xuất tình cảm, trợn mắt nhìn gã, kinh ngạc nói: “Ta với ngươi có quan hệ gì?”
Cao Ngạn ngạc nhiên đáp: “Ta với nàng hả? Hắc! Điều này … điều này ….”
Doãn Thanh Nhã dường như đột nhiên hồi phục lại sức sống, hồn nhiên nói: “Yến Phi quả thật là đến giúp sư phụ ta sao?”
Cao Ngạn đáp: “Điều đó là đương nhiên.”
Doãn Thanh Nhã mừng khấp khởi nói: “Chỉ cần Yến Phi xuất thủ chặt cái đầu thối của Hoàn Huyền là đã giúp cho sự lo lắng nhất của sư phụ rồi! Ta sẽ khuyên sư phụ quay lại Lưỡng Hồ. Lưỡng Hồ có rất nhiều địa phương phong cảnh đẹp tuyệt vời! Chỉ cần sư phụ không phản đối, ta có thể nhận làm hướng đạo cho ngươi đi dạo chơi khắp các thắng cảnh của Lưỡng Hồ.”
Cao Ngạn gãi đầu: “Làm sao sư phụ nàng phản đối được? Ông ấy đã để nàng đến Biên Hoang tập, đương nhiên là đồng ý chuyện của bọn ta rồi.”
Doãn Thanh Nhã điềm nhiên như không: “Ông chỉ muốn ta đến làm con tin, chứ không phải sai ta đến lấy tên tiểu tử ngươi làm chồng. Ngươi đừng có mơ tưởng vớ vẩn nữa.”
Cao Ngạn tức thì tắc họng nói không ra lời.
Trong thương sảnh, Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền ngồi đối diện nhau, phân ranh giới rõ ràng. Chu Thiệu và Mã Quân đứng phía sau Nhiếp Thiên Hoàn, còn phía sau Hoàn Huyền cũng có hai người đang đứng. Cứ coi hình dáng của kẻ phía sau bên trái hắn
là biết ngay chính là Tiểu Phụng Tiên. Bởi vì Hoàn Huyền không giới thiệu dẫn kiến, do đó Nhiếp Thiên Hoàn còn chưa dám xác định. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Kẻ bên kia thì Nhiếp Thiên Hoàn dám khẳng định là Tiều Túng. Không phải là vì y nhìn thấu sự lợi hại của hắn, mà là vì với nhãn lực của Nhiếp Thiên Hoàn y cũng không có cách nào hiểu rõ sự nông sâu của kẻ này.
Người ấy so với Hoàn Huyền còn cao hơn một chút, mặc một bộ áo dài màu xám tro, không thấy mang theo binh khí, tuổi tác vào khoảng năm mươi, tướng mạo quái dị, cái đầu nổi lên trên bờ vai rộng so ra dường như trở nên nhỏ bé, trông tỉ lệ rất trái ngược, khiến hắn giống đầu ngựa hơn là giống người.
Ánh mắt của hắn dường như ảm đạm tối tăm, bất kể trông thấy điều gì cũng đều không chút động lòng, lại giống như đang dùng một thứ thần sắc thẳng thắn để nhìn người ta. Nhưng trong cái bộ óc chủ nhân của đôi mắt ấy, rốt cuộc đang chuyển động ý niệm gì cũng không để lộ ra một chút nào.
Nhiếp Thiên Hoàn chưa từng gặp qua một kẻ nào như thế này, nên chợt sinh ra lòng cảnh giác đề phòng.
Nhưng điều mà làm cho y nghĩ không ra nhất chính là người này đang cầm trên tay phải một cái hộp gấm huy hoàng lộng lẫy cao chừng hai xích, khiến người ta không biết hắn đang giở trò gì. Rốt cuộc là thứ gì chứa đựng trong cái hộp gấm đó? Hay là cái hộp gấm này rất có khả năng chính là độc môn binh khí tùy thân của Tiều Túng?
Hoàn Huyền sắc mặt đầy vẻ thỏa mãn, mỉm cười vui vẻ nói: “Ta yêu cầu bang chủ cân nhắc sự việc cho kỹ càng, có kết quả chưa?”
Nhiếp Thiên Hoàn cười nhẹ đáp lại rồi ung dung nói: “Nhiếp Thiên Hoàn ta chỉ là kẻ quê mùa, không quen với việc làm quan, có khả năng tiêu diệt Đại Giang bang đã là tâm nguyện lớn nhất của ta rồi. Ý đẹp của nam quận công ta xin tâm lĩnh, ta vẫn chỉ nói một lời đó thôi.”
Hoàn Huyền nói: “Nhiếp bang chủ quả nhiên là giang hồ hảo hán có phong độ cao quý, ta đương nhiên sẽ không ép bang chủ làm chuyện mà mình không tình nguyện.”
Kế đó khoan khoái nói: “Mang lễ vật đến!”
Người kia nghe nói liền cung kính đặt cái hộp gấm lên bàn trước mặt của Hoàn Huyền.
Nhiếp Thiên Hoàn nhíu mày, nhìn chăm chăm vào hộp gấm, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Vẻ mặt Hoàn Huyền phấn khởi dò xét y, mỉm cười nói: “Nhiếp bang chủ đã vì ta đại phá Dương Toàn Kỳ trên sông, lại phong tỏa Đại Giang làm cho Kiến Khang lâm vào cảnh thiếu lương thực. Hoàn Huyền ta cảm kích phi thường. Vốn đã định sau khi đăng lên đế vị rồi mới phong cho bang chủ làm vương ở Lưỡng Hồ, tiếc rằng bang chủ lại từ chối vương hầu tước vị. Ta không có cách nào báo đáp, đành mang tặng cho bang chủ một phần đại lễ, bảo đảm bang chủ sẽ vừa ý.”
Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng: “Chứa trong hộp gấm là vật gì vậy?”
Hoàn Huyền đẩy hộp gấm đến trước mắt Nhiếp Thiên Hoàn, ung dung nói: “Lễ vật có thể xứng với thân phận và địa vị của Nhiếp bang chủ, đương nhiên không phải là món hàng tầm thường rồi. Nhiếp bang chủ mở nắp ra không phải có thể liếc qua là biết ngay hay sao?”
Nhiếp Thiên Hoàn thần sắc trở nên nghiêm túc, không vui nói: “Nam quận công không cần phải nói lời thừa nữa . Đựng trong cái hộp này rốt cuộc là vật gì? Xin lấy ra cho rõ, coi Nhiếp Thiên Hoàn ta có hưởng thụ được hay không?”
Hoàn Huyền than: “Đó là ta chỉ làm thay thôi nhé!”
Rồi vung chưởng vỗ một cái lên mặt bàn, cái nắp lập tức bật lên. Tình cảnh trong hộp tức thì hoàn toàn bộc lộ ngay trước tầm mắt Nhiếp Nhiên Hoàn.
Nhiếp Thiên Hoàn nhìn thấy tức giận đến muốn rách khóe mắt.
Trong cùng lúc, Hoàn Huyền nhảy lên, Đoạn Ngọc Hàn rời vỏ bay đến hóa thành một đạo ánh sáng thẳng vào hướng mặt Nhiếp Thiên Hoàn đánh tới.
Nhiếp Thiên Hoàn tuy rằng bị vật ở trong hộp làm cho phân tâm, tâm thần thất tán, nhưng kinh nghiệm mấy chục năm vào sinh ra tử khiến y có thể tạo ra ứng biến và phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Y đang định sử dụng Thiên Địa Minh hoàn liều một trận sống chết với Hoàn Huyền, bỗng phát giác Chu Thiệu và Mã Quân ở phía sau đang chia ra nhằm vào cổ và lưng y hạ độc thủ.
Nhiếp Thiên Hoàn không còn rảnh để phân tâm nghĩ ngợi gì khác, từ trên ghế bắn thẳng lên, hai tay liên tục ném ra những mũi chủy thủ rút ra từ trên eo lưng về phía địch nhân và những tên phản đồ đáng hận ở trong sảnh đường.
Vào lúc này, tên Tiều Túng đáng ngờ đó cũng lăng không đuổi theo, song quyền đánh ra kình khí cường liệt che phủ hoàn toàn Nhiếp Thiên Hoàn.
Nhiếp Thiên Hoàn bây giờ chỉ còn nghĩ đến một điều là nếu như y không có cách nào rời khỏi sảnh đường này, Lưỡng Hồ bang sẽ sụp đổ theo y, không có ngày ngóc đầu trở dậy được.
Từ cách nhìn này của y mà coi, có thể hiểu rằng y trông thấy trong hộp gấm chính là thủ cấp của Hác Trường Hanh, đôi mắt ngập tràn phẫn hận đó nói lên cái chết không nhắm mắt.