“Ngươi trả tỷ tỷ cho ta, trả tỷ tỷ cho ta!” Nam đồng cúi đầu, cắn lên cổ tay Đậu biểu thúc.
Tiểu hài tử răng mềm, lại xuất hết sức lực, nhất thời cắn cổ tay Đậu biểu thúc đến chảy máu.
Đậu biểu thúc ăn đau, bỗng nhiên hất nam đồng văng ra ngoài.
Nam đồng vóc dáng tuy không lùn, lại rất gầy, lập tức bị đẩy ra thật xa, ngã trên mặt đất.
Người xem náo nhiệt rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa, sôi nổi chửi mắng.
“ Biểu thúc của Yến Vương phi thì có thể bức tử người sao? Còn có vương pháp hay không!”
“Đúng thế, vương tử phạm pháp còn cùng tội với thứ dân kìa, chỉ là một biểu thúc của Vương phi là có thể muốn làm gì thì làm?”
“Lúc trước Dương quốc cữu cũng muốn làm gì thì làm đấy, kết quả thế nào? Bị chết phải gọi là quá thảm……”
Năm ngoái phát sinh vài vụ đại án, đến nay vẫn là đề tài cho các bá tánh trà dư tửu hậu nói chuyện say sưa.
Pháp không trách chúng, bá tánh vây xem càng nói càng xúc động phẫn nộ.
Đậu biểu thúc che lại cổ tay, dậm chân mắng: “Ai nói, có bản lĩnh đứng ra cho ta, cùng nhau đến trước mặt Yến Vương nói đi!”
Đám người nhất thời lặng thinh.
Thái độ không kiêng nể gì của Đậu biểu thúc làm quan sai dẫn đầu không dám vọng động.
Đến lúc này còn đúng lý hợp tình như vậy, xem ra không phải những kẻ leo lên lung tung đó, nói không chừng thật sự là biểu thúc của Yến Vương phi.
Sự tích sáng rọi của Yến Vương sớm đã truyền tới trong tai đám quan lại hạ tầng này rồi.
Dám vén tay áo đánh Thái Tử, đánh xong chính mình không có việc gì, Thái Tử không bao lâu thì bị phế ……
Chậc chậc, người như bọn họ nào dám đi chọc Yến Vương, mạng nhỏ đều không đủ bù.
Quan sai dẫn đầu mềm giọng: “Trước theo chúng ta đi!”
“Ta không đi, ta đâu cũng không đi, muốn đi liền đi Yến Vương phủ. Các ngươi nếu như không có can đảm đi, vậy thả ta ra!” Đậu biểu thúc lớn tiếng nói.
Quan sai dẫn đầu suýt nữa không khống chế được cho Đậu biểu thúc một bạt tai.
Sao lại có người ngu như vậy nhỉ!
“Huynh đệ, trước theo chúng ta đi, có nói cái gì chờ không có ai rồi lại nói……” Quan sai dẫn đầu nhỏ giọng nhắc nhở nói.
Đậu biểu thúc sửng sốt, chần chờ một chút rồi đáp ứng.
Trong xe ngựa, Thái Hậu trầm khuôn mặt phân phó nội thị: “Kêu thị vệ lại đây.”
Rất nhanh một người nam tử trẻ tuổi thân mặc thường phục đi đến trước mặt Thái Hậu, cung cung kính kính nói: “Ti chức là thuộc hạ của Hàn Chỉ Huy Sứ, có chuyện gì xin ngài phân phó.”
Thái Hậu giật mình, lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng thật là……”
Rồi sau đó nghiêm mặt, giao phó nói: “Như thế cũng tốt, ngươi đi nói với người của Binh Mã Tư Ngũ thành, đưa người kia cho ai gia mang đi……”
Người trẻ tuổi lập tức lĩnh mệnh mà đi.
“Chờ một chút.”
Đang chuẩn bị mang Đậu biểu thúc rời đi quan sai dẫn đầu quay đầu nhìn lại.
Người trẻ tuổi nhấc tay lóe một cái.
Nhìn đến lệnh bài trong tay hắn, biểu tình của quan sai dẫn đầu đột nhiên thay đổi, ôm quyền nói: “Đại nhân có gì phân phó?”
Người trẻ tuổi khẽ nhếch cằm, lạnh lùng nói: “Người này, ta mang đi.”
Quan sai dẫn đầu nhẹ nhàng thở ra, gấp không chờ nổi đẩy Đậu biểu thúc tới trước mặt người trẻ tuổi.
Cẩm Lân vệ đại nhân có thể mang đồ ngu xuẩn này đi không gì tốt hơn, cũng đỡ làm hắn ta phải khó xử.
Gây ra mạng người, thả người sẽ làm bá tánh tức giận bất bình, không thả người nói không chừng sẽ đắc tội Yến Vương, tóm lại là trong ngoài không phải người.
Vẫn là Cẩm Lân vệ uy phong, hoàng thân quốc thích đều dám bắt, huống chi thân thích của hoàng thân quốc thích.
Một nam tử đi theo sau lưng người trẻ tuổi lập tức tiến lên bắt lấy Đậu biểu thúc.
“Các ngươi là người nào? Buông ta ra!” Thấy người trẻ tuổi lạnh như băng tản ra khí thế không dễ chọc, Đậu biểu thúc hướng quan sai dẫn đầu xin giúp đỡ, “Các ngươi không phải quan sai sao, người này muốn bắt cóc ta, làm sao lại mặc kệ không quản hả?”
Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói: “Cẩm Lân vệ phá án.”
Đậu biểu thúc lập tức mắt choáng váng: “Cẩm, Cẩm Lân vệ?”
Gã ở kinh thành lăn lộn thời gian không ngắn, đã sớm biết uy phong của Cẩm Lân vệ.
Nghe nói là Cẩm Lân vệ phá án, người vây xem cũng không dám lên tiếng nữa, trường hợp tức khắc an tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc của nam đồng còn quanh quẩn ở bên tai mọi người không dứt, nghe cực kỳ thê thảm.
Thái Hậu lại lần nữa dặn dò nội thị: “Bỏ ít bạc đem nàng kia an táng, đưa đứa bé kia về nhà đi. Xe ngựa đổi phương hướng rồi đi thôi.”