Qua thời gian một bữa cơm, đột nhiên thân hình Vạn Giao Vương vừa chậm rồi ngừng lại.
“Sao? đạo hữu phát hiện có điều không ổn?”
Thần thức Lâm Hiên vượt xa cảnh giới nhưng so với vẫn còn kém hơn hậu kỳ lão quái vật.
“Ừm, phía trước có một lão bằng hữu.”
Sắc mặt Vạn Giao Vương tràn đầy ngưng trọng, không ngờ Vọng Đình Lâu ở phía trước.
Hai người tuy không có huyết hải thâm cừu nhưng đã giao thủ qua, quan hệ không thể nói là hòa thuận.
Tuy Vạn Giao Vương có chút bồn chồn nhưng trên mặt không lộ chút dị sắc, hô to:
“Đi!”
Bất kể thế nào, lão tuyệt không buông tha bảo vật.
Cùng lúc đó.
Tại những bậc thang ngọc rộng rãi phía trên cuồn cuộn ma khí, thiên địa nguyên khí chấn động kịch liệt. Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma liên thủ song số lượng âm binh nhiều vượt xa hai người bọn họ tưởng tượng, dường như giết mãi không hết.
“Ồ?”
Trong mắt Vọng Đình Lâu hiện dị quang mà Cổ Ma phản ứng cũng không khác lắm, thần thức hai người có vẻ tương đương nhau.
“Có người đến.”
“Không sai, là tám người trong đó ba Ly Hợp kỳ. Vọng đạo hữu, ngươi biết chúng sao?” Vẻ mặt Cổ Ma có chút ngưng trọng.
“Là Vạn Giao Vương, yêu tộc đệ nhất cao thủ, Ly Hợp hậu kỳ.”
“Ồ, thực lực so với đạo hữu thì thế nào?” Ánh mắt Cổ Ma nhấp nháy mở miệng.
“Không sai biệt lắm.”
Vọng Đình Lâu mặt không đổi sắc, lời này đương nhiên là có giả, Cổ Ma vốn là tâm kế khó lường, tự nhiên hắn sẽ không nói lời thật.
Hai người miệng nói nhưng tay không nhàn rỗi, đủ loại pháp thuật sát thương phạm vi lớn không ngừng bay ra. Âm binh đông nghìn nghịt như kiến bị đánh tan thành từng mảnh té xuống cầu, song đám quái vật không biết sợ hãi vẫn hung hãn xông về một người một ma.
Tuy không tạo thành uy hiếp nhưng có hiệu quả cản trở. Như vậy mục đích của Thiết Trụ vương cũng đạt được.
Lại nói thời gian gấp gáp. Đám Lâm Hiên không sử dụng thần thông ẩn nặc. Một tuần trà sau song đã gặp nhau. Lúc này tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại.
Đối phương là một tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ, bên cạnh còn có Cổ Ma phát ra khí tức có chút quen thuộc, tựa hồ đã gặp nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Dõi mắt Thiên Vân thập nhị châu, tu sĩ Ly Hợp Kỳ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tồn tại Hậu kỳ càng là phượng mao lân giác.
Vọng Đình Lâu!
Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ này uy danh còn trên cả Vạn Giao Vương. Luận về thực lực của hắn thì như bao phủ một tầng tử sương mù, khiến người ta thấy không rõ mà kinh hãi vô cùng.
Cổ Ma kia mặc dù chỉ là tồn tại Sơ Kỳ nhưng khiến người có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Cảm giác này khi Lâm Hiên đối mặt phân hồn Xuân Ky cũng chưa từng có. Trên mặt bất động thanh sắc nhưng hắn thầm trở nên cảnh giác.
Gia hỏa này không phải Cổ Ma bình thường, chẳng lẽ là phân hồn của Ma tổ nào đó sao?
Nếu gặp tại Sơn Đỉnh, song phương động thủ là không tránh khỏi. Hiện tại đã có người nhanh chân đến đó trước, tranh đấu ở chỗ này hiển nhiên vô cùng ngu xuẩn.
Ý niệm đang hiện trong đầu Lâm Hiên thì đã nghe Vạn Giao Vương kinh ngạc mở miệng:
“Vọng Đình Lâu, ngươi thân là tu tiên giả nhân tộc nhưng liên thủ cùng Ma tộc, chẳng lẽ ngươi muốn phi thăng đi Ma giới sao?”
“Ta muốn đi nơi nào không quan hệ đến ngươi.” Ngữ khí Vọng Đình Lâu không lạnh mà cũng chẳng nóng, chỉ là khí độ khiến này đã người bội phục.
“Ngươi!” Vạn Giao Vương giận dữ nhưng đương nhiên không dám ra tay.
“Mọi người tới đây là sở cầu bảo vật, nhân tộc cũng tốt mà yêu tộc cũng được, còn Thánh tộc chúng ta nữa. Các bên có ân oán gì thì tính toán hiện nào có ý nghĩa! Nếu bổn tôn đoán không sai thì đám yêu quỷ Âm ti giới đã tới Sơn Đỉnh rồi. Đạo hữu nếu còn muốn tầm bảo thì mau liên thủ cùng chúng ta, đem đám âm binh trước mắt diệt trừ. Nếu còn chấp nhất ân oán cùng Thánh tộc chúng ta thì bổn tôn không biết nói gì hơn.” Thanh âm rổn rảng như tiếng kim thiết Cổ Ma vang lên.
“Hừ, ngươi tính làm gì? Chỉ là một tồn tại Ly Hợp sơ kì mà dám nói thế với Bổn vương…”
“Sơ kì thì sao? Hai vị đạo hữu phía sau ngươi thì có khác? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện để cho bảo vật bị yêu quỷ Âm ti giới lấy đi hay không?”
“…” Sắc mặt Vạn Giao Vương trở nên âm tình bất định, nói không ra lời.
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc, Vạn Giao Vương một đời kiêu hùng sống vài ngàn năm thực lực cùng khí độ đều không cần nói.
Mới rồi vì bảo vật lão từng chủ động đem ân oán tạm thời để xuống, thời khắc này vì sao lại làm như vậy. Chẳng lẽ lão có đại thù oán cùng với Cổ Ma này?
Điền Tiểu Kiếm tựa hồ cũng phát hiện gì đó, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Vọng Đình Lâu thì để sau lưng hai tay vẻ mặt nhàn nhã, có vẻ tình cảnh trước mắt không quan hệ đến hắn.
“Được, đạo hữu nói có lý, Bổn vương đương nhiên không muốn bảo vật bị Âm ti giới yêu quỷ lấy đi, vậy thì chúng ta liên thủ một lần.” Sắc mặt biến ảo mấy lần, rốt cuộc Vạn Giao Vương cũng nén được tức giận trong lòng.
“Ừm, ngươi lựa chọn thật chính xác, cũng không biết mấy vị đạo hữu khác có dị nghị gì chăng?”
“Không có.”
Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đều đáp ứng mà Vọng Đình Lâu cũng gật đầu. Trước khi bảo vật chưa xuất thế thì liên thủ mới có lợi.
Về phần năm Nguyên Anh kỳ tu sĩ kia, không ai cần hỏi ý bọn họ.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 494: Liên thủ