Kiếp trước, thời khắc đồng quy vu tận với Ma thần cuối cùng kia vẫn vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn.
Hắn chưa bao giờ quên khí tức Ma thần, chưa bao giờ quên cảm giác Ma thần mang đến cho người khác.
Và tất cả những thứ liên quan đến Ma thần, hắn cũng tuyệt đối không cho phép mình quên.
Quên quá khứ đồng nghĩa với phản bội.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo khỏi chuyện cũ.
Hắn bắt đầu suy nghĩ về lần thăm dò này, có tiếp tục không?
Ma thần canh chừng lối đi Hoàng tuyền.
Đây gần như hết cách rồi.
Bỗng nhiên, trong bóng tối cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
“Cứu… Cứu ta…”
Âm thanh như muỗi vo ve mang theo tuyệt vọng cực độ, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở vậy.
Tâm thần Cố Thanh Sơn khẽ động.
Phán đoán từ nơi truyền tới âm thanh, người kêu cứu này cách Ma thần rất xa, cách Cố Thanh Sơn rất gần.
Cố Thanh Sơn không tiến mà thụt lùi, thối lui theo con đường đi tới ban nãy với tốc độ nhanh nhất.
Cùng lúc đó, trên giao diện Chiến Thần xuất hiện hai thông báo mới.
[Đang đi đến đoạn cuối cùng của thông đạo Hoàng tuyền.]Chữ thông báo đột nhiên biến thành màu đỏ máu.
[Phía trước có Ma thần chiếm cứ, nếu người chơi đi, kết quả duy nhất là bị miểu sát.]Cố Thanh Sơn lui ra sau, rồi lại lui tiếp, lui cho tới nơi mà hắn cảm thấy an toàn.
Hắn ngồi chồm hổm trên vách đá thẳng đứng, Triều Âm kiếm đặt trên mặt đất.
“Đi mang người kia đến đây, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Triều Âm kiếm kêu lên một tiếng, dán sát vách đá, im lặng bay xuống không một tiếng động.
Không biết bao lâu sau.
Triều Âm kiếm mang một một người bay trở về.
Triều Âm kiếm dừng lại cách Cố Thanh Sơn hai mươi thước.
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra quan sát đối phương.
Người này giống như một cây nến đã chảy, chỉ có thể ngọ nguậy dưới đất chứ không thể có hành vi bình thường nào của con người.
“Hù… hà… hù!”
Đối phương phát ra âm thanh dồn dập, tình trạng của gã ác hóa thêm một bước, ngay cả lời nói cũng không thể nói rõ ràng.
“Ngươi không cứu được rồi.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Kiếm mang tiếp tục lóe lên.
Vô số kiếm mang nhỏ đếm không hết cùng run lên, cắt người này thành một vũng máu.
Một hư ảnh thoát khỏi vũng máu.
Đó là linh hồn.
Linh hồn vừa xuất hiện, đầu tiên là nhìn thi thể của mình một chút.
Khi gã phát hiện mình thật sự đã chết lập tức lộ vẻ vui mừng.
Linh hồn này nói với Cố Thanh Sơn: “Ngươi đã giúp ta một việc lớn, ta sắp bị pháp thuật thiết lập sẵn đưa trở về, cho nên chúng ta nói ngắn gọn thôi.”
“Không cần khách sáo. Sao ngươi xuất hiện ở đây? Còn bằng nhục thân nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Linh hồn kia nói: “Mấy tháng gần đây, cứ cách một thời gian ta sẽ vào đây, nghiên cứu các loại yêu ma.”
Cố Thanh Sơn không thể tin nói: “Chủng loại yêu ma đếm không xuể, sao ngươi dám làm vậy? Ngươi không sợ đụng phải loại yêu ma mình không thể chiến thắng sao?”
Linh hồn thở dài nói: “Cho đến thời khắc sắp chết kia, ta mới biết mình đã đắm chìm trong nghiên cứu mà quên mất những nguy hiểm ẩn chứa trong đó.”
“Cảm ơn ngươi đã giết ta, để ta không phải trở thành một bộ phận của Ma thần kia. Đây là đại ân khó báo đáp, cho nên ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
“Ngươi dùng phương thức gì mà có thể tiến vào đây bằng nhục thân?”
“À, đây là một phương pháp rất thô thiển.” Linh hồn lộ ra vẻ khó giải thích.
“Vì không biết cách đưa hồn lìa khỏi xác cho nên ta mới không thể không dùng nhục thân đến đây.”
“Thật ra thì đến bằng nhục thân nguy hiểm hơn, vì nhục thân quá dễ bị tổn thương, bị giết.”
Cố Thanh Sơn gật đầu một cái.
Linh hồn kia dường như cảm ứng được gì đó, nói: “Ta nhất định phải trở về thế giới của mình rồi, ta đã sắp xếp một vật chứa dự phòng cho linh hồn mình ở đó.”
“Để báo đáp ngươi, trước khi đi ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.”
“Mời nói.”
Linh hồn kia sắp xếp lại câu chữ, nói: “Qua bao nhiêu năm nghiên cứu, ta cho rằng có một thứ đặc biệt đang giúp đỡ yêu ma.”
“Thứ đặc biệt?”
“Đúng, có một loại tồn tại vô hình có thể giúp yêu ma trưởng thành nhanh chóng.”
“Giữa các yêu ma cấp bậc khác nhau thì có thứ này hoàn toàn không giống nhau.”
“Thứ mà ngươi nói rốt cuộc là thứ gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng chắc chắn là có thứ đó tồn tại.”
Trên mặt linh hồn kia lộ ra vẻ sợ hãi.
“Đúng vậy, chắc chắn thứ kia tồn tại… chắc chắn.”
Gã lẩm bẩm một đoạn thần chú dài.
Keng…
Tiếng kim loại va chạm mặt đất vang lên.