Dương Trấn gầm lên giận giữ.
Thần sắc Dương Khai vẫn không thay đổi, nhưng vừa đi ra được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, vì phía trước hắn vừa xuất hiện thêm một người, thân hình cao to, hai tay gác sau lưng, lững thững tiến vào.
Y mang vẻ mặt hờ hững, nhưng Dương Khai lại có ảo giác như một quả núi đè thẳng xuống mặt mình, không khỏi tái mặt, hơi thở bỗng trở nên dồn dập.
Chỉ trong chớp mắt, thứ áp lực khoa trương đó liền tan biến.
Dương Khai hít sâu một hơi, chắp tay nói:
– Bái kiến đại bá!
Người vừa xuất hiện lại chính là gia chủ hiện tại của Dương gia, Dương Ứng Hào!
Dương Ứng Hào khẽ gật đầu, đi đến cạnh hắn:
– Khoan vội đi, ta cần nói chuyện với ngươi.
– Bái kiến gia chủ!
Chư vị trưởng lão trong Trưởng Lão Điện đồng loạt đứng dậy, khom mình thi lễ. Mặc dù về thế hệ, họ hơn Dương Ứng Hào một hai bậc, nhưng ở Dương gia, gia chủ đại diện cho sự uy nghiêm vô thượng, kể cả bọn Dương Trấn cũng không thể không hành lễ.
– Ngồi cả đi!
Dương Ứng Hào nhẹ nhàng nói, bước đến ngồi xuống vị trí vốn là của Dương Trấn, nhìn vào cái bàn giờ đã là đống điêu tàn trước mặt, y chau mày:
– Trấn trưởng lão, tính khí của ngài cần phải sửa đổi đấy.
Dương Trấn trợn trừng hai mắt, ấp úng:
– Đã nhiều năm vậy rồi, e là không sửa được.
Có trưởng lão nào đấy cười bảo:
– Sói lang bạt ăn thịt, chó lang thang ăn phân, chính là đạo lý này đây.
Mọi người cười ha hả, bầu không khí bỗng dịu xuống phần nào.
Dương Ứng Hào đích thân đến đây, rõ ràng đã đoán trước được tình hình sẽ không vui vẻ gì, nên đặc biệt đến tìm Dương Khai để nói chuyện. Gia chủ thì phải nể mặt, dù Dương Khai có khó chịu đến đâu, cũng đành phải tạm nán lại.
– Nhìn các ngươi vậy, hẳn là Dương Khai đã biết rồi phải không?
Dương Ứng Hào hỏi.
– Vâng.
Dương Trấn cúi đầu đứng cạnh y gục gặc.
Hướng mắt lên phía Dương Khai, Dương Ứng Hào nói:
– Lần này là sai lầm của gia tộc, đại bá thay gia tộc tạ tội với ngươi.
– Không dám ạ.
Thần sắc Dương Khai hơi mờ mịt, tâm trạng cũng dần lặng xuống. Chỉ là, gia tộc đòi triệu hồi hơn phân nửa huyết thị của hắn, vẫn khiến hắn không thể chấp nhận, đối diện với cường thế của gia tộc và Trưởng Lão Điện, hắn không kìm nổi một cảm giác bất lực đau đáu.
Nói thế nào thì hắn cũng là người nhà họ Dương, cha mẹ đều đang ở Dương gia. Nếu làm to chuyện, chỉ e là không có cách nào chấm dứt được, huống hồ, hắn tham gia đoạt đích chiến, hãy còn một tâm nguyện chưa hoàn thành.
– Trong lòng ngươi thấy không thoải mái, ta cũng biết, nhưng đây là quyết định của gia tộc, không thể thay đổi. Hơn nữa, những lần đoạt đích chiến về sau cũng đều sẽ như vậy, huyết thị bên cạnh mỗi một vị công tử vĩnh viễn không được vượt quá hai người!
Dương Khai nghe vậy, liền nhếch miệng, cười khẩy:
– Thế tức là, kể cả sau này đệ tử có đánh bại được bọn nhị ca, thì huyết thị của họ đệ tử cũng không được thu phục?
– Không sai!
Dương Ứng Hào gật đầu.
– Huyết thị quá mạnh, nhất là khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, điểm này thì hẳn là ngươi đã lĩnh hội rồi!
– Coi như là quy tắc được sửa đổi để nhắm vào đệ tử phải không?
Dương Khai cười cợt.
– Đệ tử không biết nên tự hào hay sao đây, tóm lại thì hiện giờ, tâm trạng rất rất phức tạp.
– Cũng không tính là nhằm vào ngươi được. Trước đây, các trưởng bối trong tộc cũng đều lo lắng việc xuất hiện tình trạng hội tụ mọi huyết thị như ngươi hiện tại. Nhưng đa số đều cho rằng chuyện này khó mà xảy ra, nên không chú ý mấy. Nhưng giờ thì ngươi đã làm được, bất đắc dĩ phải để ngươi oan ức một lần thôi.
Dừng một chút, y lại nói:
– Huống chi, phủ ngươi có người của Dược Vương Cốc và Bảo Khí Tông, đã giúp ngươi chiếm được uy thế rất lớn rồi! Hai nhóm này vốn không nên tham gia vào đoạt đích chiến, hẳn là ngươi đã nghe nói rồi, khi đám người Dược Vương Cốc đó vào phủ ngươi, con cháu Dương gia liên kết kháng nghị, chẳng qua gia tộc không xử lý, vì đó là chuyện giao thiệp của ngươi, gia tộc không thể can thiệp. Nhưng huyết thị thì khác, huyết thị là của Dương gia, không thể tính vào phạm vi giao thiệp được.
Dương Khai lạnh mặt hẳn, không nói lời nào, có điều những lời này của Dương Ứng Hào, nắm bắt rất đúng điểm mấu chốt của vấn đề.
– Gia tộc rất công bằng, yêu cầu triệu hồi đa phần huyết thị của ngươi thì tất nhiên sẽ có bồi thường, có yêu cầu gì ngươi cứ nói, chỉ cần làm ngươi hài lòng, thì gia tộc nhất định sẽ không chối từ, tóm lại là không để ngươi bị thiệt là được.
Đã nói đến nước này rồi, Dương Khai cũng biết mình không thể phản kháng nữa. Hắn hiện giờ vẫn chưa có tư cách, cũng không có năng lực đối kháng với gia tộc, cuồng ngôn tiếp e chỉ phí sức chứ chẳng lợi lộc gì.
– Đệ tử thực sự có một yêu cầu!
Dương Khai trầm ngâm một lát, gật đầu nói.
– Nói đi.
Dương Ứng Hào ra hiệu.
– Chính danh cho sư môn của đệ tử, Lăng Tiêu Các!
Dương Khai ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dương Ứng Hào.
– Lăng Tiêu Các không phải là tà tông, chẳng qua chỉ sinh ra một tên Tà chủ mà thôi!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc, ánh mắt lộ rõ sự kiêng kị, kể cả Thần Du Chi Thượng như Dương Ứng Hào cũng không ngoại lệ!
Tà chủ!
Trong cuộc đại chiến với Thương Vân Tà Địa, Dương Ứng Hào cũng từng nhìn thấy người này, cùng là Thần Du Chi Thượng, nhưng gã lại khiến y có một cảm giác bị chèn ép.
Thậm chí, khi đối diện với gã, Dương Ứng Hào còn có cảm giác lý trí bản thân muốn điêu tàn đến nơi!
Y biết, trong số các Thần Du Chi Thượng, Tà chủ này là kẻ cao cường nhất.
– Yêu cầu này ư?
Dương Ứng Hào liền khó xử rõ ràng. Chuyện liên quan đến Tà chủ là vô cùng hệ trọng, y là chủ nhân Dương gia, thủy hỏa bất dung với Thương Vân Tà Địa, đột nhiên phải chính danh cho tông môn xuất thân của Tà chủ, quả thật rất khó.
– Chỉ có yêu cầu này thôi!
Dương Khai nghiêm túc nói.
Hắn tham gia đoạt đích chiến, không hề vì vị trí gia chủ Dương gia như những người khác! Mục đích lớn nhất của hắn, chỉ là dùng sức mạnh của chính mình để chính danh cho Lăng Tiêu Các, đó là tâm nguyện của cả hắn và Dương tứ gia.
Miễn là tông môn được chính danh, Lăng Tiêu Các và các trưởng lão, cùng những đệ tử Lăng Tiêu Các đang phiêu bạt tại ngoại sẽ có được một mái nhà, sẽ được trở về nơi nuôi dưỡng họ.
– Nếu gia chủ có thể đồng ý với yêu cầu này của đệ tử, thì đừng nói là triệu hồi huyết thị, bảo đệ tử rút khỏi đoạt đích chiến ngay bây giờ cũng chẳng sao!
Dương Khai trầm giọng nói.
Tất cả những ai đang có mặt, không ai không kích động, kinh ngạc nhìn hắn.