Tóm lại là túm được chỗ sơ hở của người ta tiện tay hại người ta tan cửa nát nhà luôn thể chứ gì.
Không dám chọc vào.
Thôi tập trung ăn vậy.
Ông Ôn tuy độc diễn một mình nhưng vẫn rất nỗ lực, nhưng cứ lặp đi lặp lại một điệp khúc, ấy là không được bắt cá hai tay.
“Cha à, bạn trai con còn chưa có thì bắt cá hai tay kiểu gì.” Minh Thù định ngắt lời ông:
“Cha để con yên ổn ăn cơm có được không?”
“Thế thì con cũng không nên cùng một lúc dây dưa với hai cậu con trai được. Nghe Tiểu Vinh kể lần trước con cứu một người, đã đó đó với người ta rồi.” Ông còn đặc biệt làm động tác chu môi đáng yêu, làm trợn cả mắt vểnh cả râu lên:
“Nhà ta không bao giờ như thế đâu con.”
Minh Thù cười: “Cha an tâm, dù có cả chục con thuyền la liệt trước mặt con cũng không thèm lên, đã được chưa ạ.”
“Như thế sao được, con phải chọn con thuyền tốt nhất để mà lên chứ. Nếu không sau này ai sẽ chăm lo cho con, ai lo cơm nước, ai cho con tiền tiêu pha.”
Ông vẫn còn nhắm chuyện đó mãi, gắp thêm hai gắp rồi lại ngồi nghĩ ngợi chuyện lên thuyền.“Lên lên, được chưa, ăn cơm thôi.” Ăn có bữa cơm thôi mà sao gian nan vậy.
Thuyền: “…” Tôi đã làm gì sai chứ, lúc thì lên lúc thì đừng.
Ông Ôn và Minh Thù hàn huyên chuyện về chuyến đi cả ngày, đến đêm mới cùng nhau bàn chuyện về Thanh Thị và những việc xảy ra gần đây.
Nhờ ông Ôn mà Minh Thù mới biết bên Diêm Trạm xảy ra nội loạn rất nghiêm trọng.
Ông Ôn vốn không định nhúng tay vào chuyện này, từ đầu chí cuối ông chỉ coi như đang xem kịch vui mà thôi. Nhưng chỉ cần động chạm đến đứa con gái quý hóa của ông thì ông nhất định sẽ nổi điên lên.
Mới đây thôi bên Diêm Trạm có thư đến giải thích rõ sự tình của Thanh Thị, ông đã thấy lạ rồi. Ông và bên đó vốn không có giao tình gì cho lắm, ông cũng không phải kiểu người nổi giận vô lí, chuyện Thanh Thị tuy là bởi vì ông nhưng ông không phải người gây ra, ông sẽ không trút giận lên người hắn mà.
Thế mà Diêm Trạm lại tự tay viết thư gửi đến đây, không biết là có ý gì nhưng người ta đã thể hiện ý tốt thì mình cũng nên nhận lấy mới phải đạo.
Ông giấu chuyện Diêm Trạm gửi thư, chỉ nói với cô là hiện giờ tình hình bên Diêm Trạm không ổn, đi sai một bước là sẽ mất hết tất cả, đến cũng nhà không có để về luôn.
Tuy vậy trong giọng điệu ông có vẻ khen ngợi Diêm Trạm.
Minh Thù chỉ im lặng lắng nghe.
Cô ở đây ba ngày thì bên Thanh Thị đã giục giã cô quay về, dù ông Ôn luyến tiếc cũng chỉ đành để cho cô đi.
Vì thời tiết nên máy bay diện tích lớn không thể cất cánh, Lục Mao đành phải mua vé tàu vậy.
Minh Thù một mình bá chiếm cả một gian tàu giường mềm. Thỉnh thoảng Lục Mao có ghé vào một lát để uống ngụm nước, còn gần như toàn bộ thời gian đều đứng ngoài cửa bảo vệ.
Mười một giờ đêm Minh Thù đã đi ngủ rồi nhưng lại chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Một người lẻn vào cùng với một luồng khí lạnh lẽo đè chặt Minh Thù, cô toan vung chân đá lên.
Chân bị ép chặt trên giường, một nụ hôn lạnh lẽo đặt trên mũi cô, một giọng nói quen thuộc thì thào: “Ôn tiểu thư, cô muốn làm hại cả hạnh phúc sau này của cô hay sao?”
Minh Thù thôi không giãy giụa, trong tia sáng yếu ớt cô nhỏ giọng nói: “Diêm tiên sinh, anh đổi nghề làm trộm từ bao giờ vậy?”
Nếu không phải vì biết đó là anh thì tên ngốc nhà anh đi vào nổi sao?
Tưởng trẫm ăn chay sao?
“Cô có thể trở thành viện trưởng viện tâm thần, sao tôi không thể làm trộm được chứ?” Diêm Trạm buông lỏng một chút rồi hôn luôn vào môi cô, hai người cuộn vào nhau triền miên ám muội. Minh Thù mềm nhũn nằm dưới người hắn, Diêm Trạm cảm thấy trong lòng như đang rực lửa, hắn khẽ thì thầm:
“Nếu trộm được Ôn tiểu thư đây thì tôi có phải là nên được lãnh thưởng hay không?”
Minh Thù cười khan: “Anh tự đề cao mình quá rồi đó. Làm ăn trộm thì chỉ có thể ăn cơm nhà nước thôi, Diêm tiên sinh muốn thử trải nghiệm hay sao?”
Coi như là cô giỏi ăn nói đi.
Lão tử không so đo với cô làm gì.
Diêm Trạm lườm một cái, khi đó ánh sáng trong khoang mờ ảo Minh Thù không nhìn thấy được, Diêm Trạm không hề che đậy chút nào cứ thế hôn cô ngấu nghiến.
Giống như đang phát tiết cái gì đó, lại giống như là muốn chiếm hữu một thứ gì đó.
Cảm giác này vừa thân thuộc lại xa lạ.
Minh Thù bị hắn hôn đến mức thấy không thoải mái, lại bắt đầu giãy giụa. Diêm Trạm nắm hai tay cô đè xuống: “Sao thế, vừa nãy không phản kháng, bây giờ phản kháng có phải là hơi muộn rồi không?”
“Không thoải mái.” Minh Thù khẽ kêu một tiếng.
Giọng của cô mềm nhũn yếu ớt như đang nỉ non giận dỗi vậy. Tim Diêm Trạm chợt loạn mất một nhịp, không kịp suy nghĩ thốt lên: “Có phải tôi làm cô bị đau không?”
“Anh nói xem, cắn người ta như thế, coi tôi là đồ ăn sao?”