“Hình như là động tĩnh đến từ chỗ Quốc sư bên kia?”
Lão Hoàng đế nhìn Kiều Dũng, sau đó nhìn sang đám thị vệ cũng kinh ngạc không kém, cuối cùng bèn ra lệnh với hai người.
“Các ngươi đi qua coi thử đi, xem tình huống bên Quốc sư thế nào rồi, có cần trợ giúp gì không .”
“Theo chỉ!”
Hai người kia nhanh chóng rời đi, một hộ vệ gần đó bèn đề nghị.
“Bệ hạ, chúng ta hộ tống ngài đi trước nhé?”
Lão hoàng đế nhìn về phía tòa chính điện Thiên Sư Xử thông qua bức tường viện, sau đó lắc đầu.
“Không vội! Nếu ở đây không an toàn, trốn trong cung cũng chẳng khác gì cả.”
Kỳ thật, động tĩnh kia tuy đến đột nhiên nhưng biến mất còn nhanh hơn nữa. Sau hai nhịp thở, thanh âm đã hoàn toàn lắng xuống.
Vốn dĩ chỉ cách nhau hai tiểu viện mà thôi, hai người thị vệ đã sử dụng khinh công, thế nên ngay lập tức đã có thể đặt chân nơi sân nhỏ phía trước chính điện của Thiên Sư Xử. Ngay lúc vừa đến, điều đầu tiên mà cả hai nhìn thấy là cửa gỗ bong tróc từ nội viện, trên đó chỉ còn lác đác vài tấm ván gỗ.
Nhìn ra xa xa, toàn bộ chính điện của Thiên Sư Xử đã biến dạng hoàn toàn.
Bằng nhãn lực xuất chúng của võ giả, gã thấy rằng, hai vị tiên trưởng kia vẫn còn đứng ngay vị trí trung tâm của chính điện, trong khi nhóm người quốc sư kia lại bị dồn vào sát tường phía sau.
Lấy Kế Duyên và lão ăn mày làm tâm điểm, gạch lát nền gần như đều bị vỡ vụn, và càng đến gần trung tâm thì càng nát be bét ra. Ngoại trừ mấy mảng gạch mà Kế Duyên và lão ăn mày đang đứng, tất cả các viên gạch khác đều biến thành bột mịn. Đồng thời, hình dạng vỡ nát của đống gạch xung quanh cũng rất có quy luật. Chúng vỡ nát theo hình của một tia chớp đang lan dần ra, tựa như chạc cây vậy, kéo dài đến tận vách tường, khiến bốn bức tường xung quanh chính đều bị rạn nứt ít nhiều.
Một số vải mành ban đầu trong chính điện, dù được phũ xuống hay cuộn lại, lúc này gần như đã bị vỡ nát cả; một số mảnh vải vụn màu vàng đang rơi lả tả như hoa tuyết.
Về phần cửa sổ, những mảng giấy trên khung đều bị rách cả. Những tấm cửa gỗ bị văng ra ngoài thì khá hơn một chút, nhưng cả cửa chính ra vào cũng ngã xiêng ngã vẹo.
“Quốc sư, các vị tiên trưởng, mọi người ổn cả chứ? Thánh thượng đang rất lo lắng đấy, thế nên phái chúng ta đến đây để tìm hiểu tình hình, chẳng hay là có cần chúng ta giúp đỡ gì không?”
Một trong hai người hộ vệ kia trưng cầu ý kiến bằng một giọng điệu rất cẩn thận. Thấy thế, Môn Ngọc Thông lập tức trả lời ra bên ngoài.
“Hai người cứ trở về để bệ hạ yên tâm. Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Tạm thời đừng quấy rầy bên đây, mời trở về.”
Hai người hộ vệ bèn nhìn nhau; chính điện sắp bị phá nát rồi mà không có gì nghiêm trọng à?
Nhưng đây là lời mà Quốc sư nói, không thể không nghe; họ đành phải ôm quyền nhận lệnh, chậm rãi lui về sau rồi rời đi.
Kế Duyên và lão ăn mày cũng đã thu hồi linh khí và pháp lực ngay khi vừa vặn đối kháng một kích kia. Lúc này, hai người họ đang nghiêm túc nhìn vào quyển trục và chiếc lông vũ, nhưng tập trung hơn chính là cuộn quyển trục có tranh vẽ trong tay lão ăn mày đây.
Tiếp đó, lão ăn mày không nhìn tranh nữa, mà liếc sang Kế Duyên, ngó chằm chằm vào tay trái của hắn.
“Kế tiên sinh, ngươi không sao chứ?”
Kế Duyên nhìn bàn tay trái của mình, vẫn sạch sẽ, cũng không rách da thịt. Tuy có chút tê dại nhưng nghĩ lại cũng thấy an ủi, vì dù sao thì bàn tay này từng được đạo lôi kiếp của thiên đạo kia tôi luyện qua, hẳn là không có vấn đề gì. Thế nên, hắn bèn nói.
“Không có gì đáng ngại.”
Ánh mắt của cả hai lại quay về với quyển tranh. Lúc này, Giải Trĩ trong quyển tranh đã bình tĩnh lại, trông cứ như một mặt hàng tầm thường tại quán vỉa hè. Nhưng nơi đây cũng không có ai dám mang ý nghĩ như thế.
Vào lúc này, Quốc sư Đại Tú cùng một vài tu sĩ Thiên Sư Xử khác đang điều hòa khí tức lại; ngay khi vừa mới ổn định xong, Kế Duyên trông thấy bọn họ như thế thì mở lời.
“Quốc sư, ngươi lấy được quyển tranh này ở đâu?”
Môn Ngọc Thông kìm nén sự rung động trong lòng mình lại, bước lên phía trước vài bước, chắp tay đáp.
“Hồi bẩm tiên trưởng, ta đã tìm thấy bức tranh này từ bảo khố của hoàng thất thuộc hoàng triều Đại Tú đấy. Lúc đầu, ta chỉ nghĩ nó thật phi thường. Sau đó, theo đặc tính của quyển tranh, ta đã luyện chế ra Giải Trĩ bội bằng pháp Di hình Phản thần. Ngọc bội này có tác dụng xu cát tị hung đến thần kỳ, nhưng quả thật là ta không hề biết thứ này lại có càn khôn bên trong.”
Pháp Di hình Phản thần là một diệu pháp trung bình trong Tiên đạo, cũng chia thành nhiều lưu phái. Pháp này đại khái là phỏng theo một thần vật hay sinh linh nào đó, dưới tình huống là thấy được sự thần kỳ của nó, dùng một pháp đặc biệt để luyện chế nhằm niêm phong hoặc bảo tồn sự thần kỳ đó lại. Ở một mức độ nhất định, thành phẩm sẽ đạt được dạng năng lực thần kỳ tương tự với vật mẫu được phỏng theo ấy.
“Quốc sư có nghĩ là, hoàng tộc Đại Tú có biết về lai lịch của bức tranh này hay không?”
Kế Duyên vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, thế nên hiếp tiếp một câu, đồng thời còn thầm bấm đốt ngón tay bên trong ống tay áo nữa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Môn Ngọc Thông lắc đầu.
“Ta cũng không rõ lắm, vì không biết là do kê biên tài sản hay một vị đại quân vương nào lưu lại món này nữa. Ban đầu, khi vừa thấy được vật này, ta từng muốn kiểm tra ngọn nguồn nên có hỏi qua bệ hạ, nhưng ngài ấy cũng không rõ.”
Lúc Môn Ngọc Thông vừa nói xong thì Kế Duyên cũng ngừng bấm đốt, chẳng có kết quả gì cả. Lão ăn mày ở phía đối diện cũng lắc đầu, nói.
“Không tính ra được gì.”
Nói xong, lão ăn mày lại nói thêm một câu.
“Kế tiên sinh, chúng ta tiếp tục thử nữa hay không?”
Kế Duyên chậm rãi thở phào, nâng tay phải lên rồi nhìn chiếc lông vũ trong lòng bàn tay, cuối cùng cất vào trong người.
“Không thử nữa.”
Dù không nhận được thông tin rõ ràng nào từ quyển tranh Giải Trĩ, nhưng từ vụ va chạm kịch liệt của hai luồng yêu khí của Giải Trĩ kia, Kế Duyên càng tin rằng chiếc lông vũ trên tay hắn thật bất phàm, ít nhất phải là sinh linh ở cùng cấp độ với Giải Trĩ.
“Ừm.”
Lão ăn mày gật đầu, từ từ khép quyển tranh trong tay lại. Tâm điểm nơi lòng bàn tay của hai tay lão có vết cháy xem, nhưng đang nhanh chóng phai nhạt đi trước khi hoàn toàn biến mất sau đó.
“Con thú trong bức tranh này là Giải Trĩ, vậy chiếc lông vũ trên tay Kế tiên sinh lại là thần thánh phương nào? Ngươi có thể kể chút ít cho lão ăn mày ta nghe không?”
Lão ăn mày đến giờ vẫn là không nhịn được, thế nên mới hỏi thẳng ra. Kiểu này, đúng là khiến trong lòng quá ngứa ngáy mà.
Kế Duyên cũng không giấu giếm, bèn nói thẳng ra những suy đoán của mình.
“Kế mỗ có hai loại suy đoán. Một là Kim Ô, và hai là Tất Phương. Loại đầu tiên có tỷ lệ chính xác cao hơn, còn loại thứ hai tuy là màu lông có chút khác biệt nhưng cũng có khả năng là nó.”
Lão ăn mày vô thức nhìn xuống quyển trục trong tay mình. Kế Duyên vừa nói ra hai danh từ riêng, và đó đều là những cái tên lạ lẫm mà lão chưa từng nghe qua.