“Huyền Thiên Bảo Lục, ám khí bách giải, dược điển.” !
“U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khắc tinh của bách độc, có thể trung hoà hết thảy tác dụng của độc tố. bản thân nó không thể giải độc, nhưng lại có thể khắc độc, mùi thơm thanh nhã, ở trong phạm vi của nó, bất kỳ độc vật gì cũng đều không có tác dụng, mùi thơm kia có tác dụng trung hoà bách độc. Hoa màu hồng phấn, cánh hoa…
“Tuyết Tàm, đông trùng hạ thảo trung cực phẩm, loại đông trùng hạ thảo này bề ngoài màu xám trắng, trên có hoàn văn; toàn thân có tám đôi, bốn đôi ở trung tâm cực kì rõ ràng. Dễ dàng bẻ gãy, tiết diện hơi bằng phẳng, màu trắng mang chút vàng. Hạt dài, nhỏ, màu rám nắng hoặc tông màu nâu, có hình trụ mở, giống như một loại côn trùng thân dài, đỉnh chóp có bào tử hơi to. Bên ngoài màu vàng, bên trong màu trắng, đầy đặn dài rộng, chẳng những lớn hơn so với đông trùng hạ thảo bình thường, công hiệu cũng tốt hơn nhiều, có thể tìm thấy ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn …. ”
“Cửu Phẩm Long Chi, thiên tài địa bảo, là thiên địa linh khí dựng dục mà thành, cần hấp thu ….”
“Bát Giác Huyền Băng Thảo, đại hoa màu trắng, hình Bát Giác, Nhụy hoa trung ương
giống như Băng Tinh lóe ra. Không có bất kỳ mùi thơm gì. Mà vị trí của hắn, chính là ở trung tâm cực hàn băng tuyền..”
“Bảo bối a! Chỉ là xem sơ qua, Hoắc Vũ Hạo tâm tình cũng không khỏi kích động lên, không nghĩ tới, mình lại có thể ở chỗ này đạt được Đường Môn tổ tiên lưu lại dược điển cùng độc điển. Gia nhập Đường Môn đối với hắn mà nói, cũng không phải là vấn đề gì, hắn vốn chính là Đường Môn đệ tử. Ngay lúc ấy thì âm thanh của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm truyền đến, “Nè, mấy trang phía trước ngươi có nhìn thấy không? Ngươi nguyện ý gia nhập Đường Môn không? Nếu như không muốn, ta không thể cho ngươi tiếp tục xem quyển sách này. Ta đã hướng người kia phát thề qua.”
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khẽ mỉm cười, nói: “Ta vốn chính là Đường Môn đệ tử, tự nhiên nguyện ý.”
“Hả? Ngươi là Đường Môn đệ tử? Vậy ngươi dùng Huyền Ngọc Thủ cho ta xem.” Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hai tay giơ lên, Huyền Thiên Công chậm rãi lưu chuyển, hai tay dần dần hóa thành xanh ngọc. Lúc này bởi vì trạng thái thân thể không tốt , hắn không cách nào đem Huyền Ngọc Thủ của mình vận dụng đến cực hạn, nhưng công pháp là tuyệt đối không giả được.
“Ừ, được rồi. Ngươi tiếp tục xem đi. Xem xong rồi, phải trả lại sách cho ta. Cho nên, ngươi tốt nhất đem nó học thuộc.”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, lập tức đọc kĩ lại. Hắn không có đọc theo thứ tự, mà là trực tiếp tìm được ghi chép về Tương Tư Đoạn Trường Thảo.
“Tương Tư Đoạn Trường Thảo, hay là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhìn giống như hoa, nhưng thực tế là cỏ. Bản thân đóa hoa màu trắng lớn cỡ bằng bàn tay, giống nhau Mẫu Đan, không có lá, rễ cây nối liền một viên ngọc đen.”
“Tương Tư Đoạn Trường Thảo là tiên phẩm dược thảo, chí bảo trung thần phẩm. Nó có trong một truyền thuyết. Chuyện xưa, ở trước đây thật lâu, có một thiếu niên, trời sanh không màng danh lợi, chỉ thích nhất là hoa cỏ, cả
vườn trồng đầy là hoa sen, muôn tía nghìn hồng. Bình thường đối với hoa ngâm nga, nâng chén thưởng nguyệt, một khi thấy hoa rơi tàn hồng, liền thấy đau thương vô hạn, đem hoa rơi quét lại, đào đất mai táng, liên tục rơi lệ. Miệng nói tình yêu cảm động trời đất, phẩm chất yêu hoa của hắn, cảm động Hoa Thần, lén xuống phàm trần cùng hắn kết làm phu phụ. Ai ngờ cảnh đẹp thường không dài, Thần Vương trên trời biết được, rất là tức giận, Thần Tiên cùng người phàm không được kết hôn, liền lệnh đem Hoa Thần triệu hồi về Thần Giới, thiếu niên kia kể từ khi mất người yêu, cả ngày than ngắn thở dài, buồn bực không vui, vứt bỏ chăm hoa, làm cho tường sập, hoa và cây cảnh rã rời, trang viên một mảnh thê lương. Một ngày nọ có một vị lão nhân tóc trắng, nói cho hắn biết trong hoa viên hắn yêu mến có một gốc Bạch mẫu đơn, chính là hóa thân của ái thê của hắn , chỉ cần đem hoa huỷ đi, Hoa Thần sẽ mất đi Thần Thể, lại rơi xuống phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng, nhưng ngàn lần không được huỷ bỏ vườn hoa. Nói xong hóa thành một trận gió bay đi. Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, hối hận việc mình bạc đãi bầy hoa, lại tỉ mỉ chiếu cố hoa cỏ, hắn mặc dù yêu mến vợ, nhưng cũng không nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt hủy, tất nhiên càng thêm yêu mến, ngày đêm đối với hoa nước mắt ròng ròng, nước mắt làm tan nát cõi lòng, Tương Tư đứt ruột xé gan mà chết, lúc hắn lâm chung, máu phun trúng ở trên mặt cánh hoa, hoa mẫu đơn nhất thời hóa hoa thành cỏ, trên mặt cánh hoa trắng noãn bị lây nhiễm máu huyết của thiếu niên mà thành hồng ti, vì vậy còn có tên Tương Tư Đoạn Trường Hồng.”
“Hoa không phải vật phàm, tự chọn chủ nhân, lúc hái thì trong lòng phải nghĩ đến người mình yêu mến nhất, ý chí chân thành, phun ra một ngụm tâm huyết ở trên mặt cánh hoa, nếu như có hơi chần chừ, cho dù hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng đem hoa hái xuống. Sau khi hái được hoa xuống, chỉ cần còn ở bên cạnh chủ nhân,vĩnh viễn sẽ không héo. Viên đá dưới hoa có tên là ô tuyệt, nếu như mạnh mẽ bị phá huỷ, dược lực của gốc Tương Tư Đoạn Trường Hồng này sẽ hoàn toàn biến mất. Ăn dược thảo này, như được thọ mệnh thiên địa bất tử, ít nhất có thể tăng thọ mười năm, gia tăng hồn lực trên diện rộng.”
“Ngày xưa, vợ ta từng yêu ta sâu sắc, hái được Tương Tư Đoạn Trường Hồng một lần. Vợ ta vốn là hồn thú Nhu Cốt Thỏ mười vạn năm trọng tu thành người. Sau này khi gặp nguy cơ, vì cứu ta mà hiến tế thành Hồn Hoàn. Đặc biệt được thảo dược này cứu lại, cảm động và nhớ nhung ân đức kia nên trước khi bọn ta phá không mà đi, đặc biệt trở về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn một lần nữa trồng lại nó, để lại cho người hữu duyên, người có tình hái.”
“Tương Tư Đoạn Trường Thảo, chỉ yêu người có tình, tuyệt đối không thể cưỡng cầu, nhớ kĩ, nhớ kĩ.”
So với những Tiên Thảo khác, dược điển giới thiệu về Tương Tư Đoạn Trường Thảo dài hơn nhiều. Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm thấy nó quá ngắn, ở trong đoạn ghi lại này chỉ có hai câu chuyện tình yêu, một đoạn là truyền thuyết về sự xuất hiện của Tương Tư Đoạn Trường Thảo, một đoạn khác là ghi lại chuyện tình của Đường Môn tổ tiên Đường Tam với người mình yêu Tiểu Vũ!
So sánh ra bởi vì hiểu rõ hơn về Hồn Sư, chuyện xưa của Đường Tam cùng Tiểu Vũ đối với Hoắc Vũ Hạo đả kích lớn hơn nhiều, khi hắn thấy hai chữ “hiến tế”, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dường như cũng sôi trào. Đó phải là tình yêu khắc sâu cỡ nào, mới có thể đem mình hiến tế trở thành Hồn Hoàn của đối phương! Loài người, thế nhưng có thể cùng hồn thú ở chung một chỗ. Mặc dù trong dược điển ghi lại Đường Tam chẳng qua chỉ nói đơn giản một câu được thảo dược này cứu lại, nhưng Hoắc Vũ Hạo tin rằng chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu thống khổ, sợ rằng chỉ có một mình Đường Tam tổ tiên là rõ ràng nhất.
Hít sâu một cái, Hoắc Vũ Hạo dần dần ổn định tinh thần, ở trong đầu của hắn lúc này hoàn toàn là hình ảnh Vương Đông Nhi đang cười thản nhiên.
Đông Nhi, nếu như huynh là hồn thú, huynh cũng nguyện ý hiến tế trở thành Hồn Hoàn của muội, vĩnh viễn bảo vệ muội.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn toát ra một tia mỉm cười, hình ảnh trong nội tâm dường như cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Tinh thần ổn định, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu bình tĩnh xem hết Đường Môn bí lục trong tay, trí nhớ của hắn cũng tương đối kinh người, hơn nữa tinh thần lực cường đại, chẳng qua chỉ xem một lần, nội dung bên trong đã nhớ rõ ràng, vì bảo đảm không có bỏ sót, hắn lại cẩn thận xem thêm một lần nữa. Lúc này mới đứng dậy, đem sách trả lại cho U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.
“U U, có thể chỉ điểm cho ta biết các loại thực vật được nhắc tới bên trong sách không?” Hoắc Vũ Hạo hỏi.
“Được.” Không biết có phải bởi vì Hoắc Vũ Hạo đem Khỉ La Chi Tâm trả lại cho nó hay không, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đáp ứng đặc biệt thống khoái. Được nó chỉ dẫn, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu ở ven hồ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhận thức các loại thực vật thần kỳ này.
Không có ai có thể hiểu rõ nơi này hơn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, cho dù có một số thực vật không có lưu lại ở trong bí lục mà Đường Tam lưu lại, nó cũng nhất nhất giảng thuật rõ ràng cho Hoắc Vũ Hạo.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới ngừng lại được.
Vương Thu Nhi đem lương khô đưa cho Hoắc Vũ Hạo, cũng không lên tiếng. Chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ đó yên lặng ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, nói: “Thu Nhi, cám ơn.”
Vương Thu Nhi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn thấy quang mang trong suốt trong con ngươi của hắn. Không biết tại sao, khi nàng thấy ánh mắt như thế của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng chợt run lên, một loại dự cảm xấu cũng theo đó xuất hiện.
Vương Thu Nhi có Hoàng Kim cảm giác, trên phương diện nhạy cảm không thể yếu hơn Hoắc Vũ Hạo, nàng đột nhiên cảm giác được, Hoắc Vũ Hạo đối với nàng không có bất kỳ thái độ bài xích cùng giữ khoảng cách nữa. Ánh mắt của hắn nhìn mình hoàn toàn là bình thản mà thân thiết, đó là ánh mắt triệt để đối đãi với mình như bằng hữu. Đúng vậy, chỉ là bằng hữu. Lấy tâm bình tĩnh đối đãi hảo hữu. Nhưng mà chính vì hắn không còn nửa phần e ngại sẽ cùng mình phát sinh những chuyện gì, đối với Vương Thu Nhi,cảm giác như vậy mới đáng sợ hơn.
Từ khi thấy được phong thư mà Ngưu Thiên lưu lại, mãi cho đến khi tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm, đi tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, kinh lịch qua đau khổ, rốt cục lấy được bí lục. Cả quá trình này đối với Hoắc Vũ Hạo, cũng tương đối là một quá trình luyện tâm, tâm của hắn đang không ngừng được tôi luyện, sâu trong nội tâm tình yêu đối với Vương Đông Nhi càng thêm khắc sâu. Cho đến khi hắn nhìn thấy đoạn tình yêu kia của Đường Tam cùng Tiểu Vũ, thấy được chuyện vì yêu mà hiến tế. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm giác tâm của mình phảng phất cũng trở nên trong vắt.
Nội tâm trong vắt, cũng làm hắn thấy rõ được nguyên nhân mà mình kiêng kỵ Vương Thu Nhi. Chính là bởi vì ban đầu Quang Minh Nữ Thần để lại ấn tượng quá mức khắc sâu trong lòng mình, mới đưa đến nội tâm của mình có điều e ngại đối với Vương Thu Nhi. Mình sợ mình sẽ yêu nàng.
Nhưng mà lần này Đông Nhi gặp nguy cơ lại làm cho hắn nhận rõ tình cảm chân chính trong nội tâm của mình, trong lòng mình thật sự chỉ có một người, chỉ có một Quang Minh Nữ Thần, đó chính là Vương Đông Nhi. Nhận rõ hết thảy trong nội tâm, cũng không cần lo lắng cái gì nữa. Hắn tự nhiên có thể lấy tâm bình tĩnh đối mặt Vương Thu Nhi.
“Cám ơn cái gì? Ta thật sự không có làm được gì, cũng là tự mình ngươi đi ứng đối.” Vương Thu Nhi lạnh lùng nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Cám ơn ngươi đã theo ta tới đây. Phần nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ, sau này nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, ngươi cứ việc nói.”
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng. “Không cần đâu. Ngươi có thời gian để nói nhảm, thôi thì mau đi ăn cơm tu luyện đi. Hiện tại trạng thái thân thể của ngươi, sợ rằng cả phi hành hồn đạo khí kia cũng thao túng không được.”
“Ừ.” Hoắc Vũ Hạo đối với thái độ lãnh đạm của nàng đã sớm quen, sau khi lơ đễnh đáp ứng một tiếng, nhanh chóng cơm nước xong, lập tức vùi đầu vào tu luyện.
Ba ngày! Hoắc Vũ Hạo cả thảy dùng thời gian ba ngày, mới nhận biết rõ ràng đông đảo thực vật bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Tiên Thảo, độc thảo được ghi lại ở trong Đường Môn ám khí bách giải, dược điển cùng độc điển, có mặt ở nơi này thậm chí vượt qua hai phần ba, có thể thấy được Tụ Bảo Bồn quyết không phải là hư danh. Còn có một bộ phận thực vật không có ghi lại trong dược điển và độc điển, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng đem dược tính giải thích cặn kẽ cho Hoắc Vũ Hạo. Dưới sự giúp đỡ của nó, Hoắc Vũ Hạo dùng một loại dược thảo đặc thù điều chế thuốc pha với nước, mang theo một phần sùng kính viết vào trong bí lục, hoàn thành bổ sung.
“Tốt lắm. Trí nhớ của ngươi thật là kinh người. Có thể dạy ngươi nữa ta cũng sẽ dạy, ngươi là một học sinh giỏi.” Trải qua mấy ngày tiếp xúc, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cùng Hoắc Vũ Hạo cũng hợp nhau. Đóa đại hoa mười vạn năm này trừ dài dòng một chút ra, tính cách cũng tương đối bình thản, cũng cùng Hoắc Vũ Hạo kết tình hữu nghị không tệ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ánh mắt không khỏi hướng về một cái phương hướng, ở nơi đó chính là địa phương Tương Tư Đoạn Trường Thảo sinh trưởng. Hắn đã mấy lần xem gốc Tiên Thảo trung thần phẩm này. Nhưng hắn vẫn không nóng lòng động thủ, mà là đem tất cả đặc tính của dược thảo đều hiểu rõ ràng.
“Cám ơn ngươi, U U. Ta hiện tại có thể bắt đầu chưa?” Hoắc Vũ Hạo hỏi.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể. Chỉ cần ngươi cho rằng ngươi có thể, thì có thể qua đó. Sau đó, ngươi còn có thể ở nơi này mang đi bảy gốc thảo dược ngươi muốn. Nếu như chúng nó đã trở thành Thực Vật Hệ hồn thú, ngươi cũng có thể ở trên người của bọn chúng phân liệt ra bất đồng vật phẩm để đạt được dược vật tương ứng công hiệu. Thí dụ như tiên đan của ta, giao hạch của A Kiều, vân vân…. cũng đều có thể. Đây là quy củ năm đó Đường Tam lưu lại. Trên thực tế, nếu như ngươi ban đầu không đem tiên đan cùng giao hạch trả lại cho ta, cũng sẽ coi đó nằm trong bảy thứ Tiên Thảo ngươi có thể mang đi.”
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ mà ta đã ăn có tính vào trong đó không?”
Đại hoa màu hồng phấn của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nhẹ nhàng quơ quơ, nói: “Cái đó không tính, đó là khảo nghiệm của ngươi. Nếu như ngươi không qua được, cũng không có khảo nghiệm sau.”
Hoắc Vũ Hạo lập tức không chút do dự nói: “Hiện tại ta muốn mang đi cũng chỉ có hai loại, Tương Tư Đoạn Trường Thảo cùng giao hạch. Về phần năm loại khác, chờ sau này ta cần ta sẽ đến đây lấy được không?.”
“Cái này cũng được. Tại sao ngươi không quan tâm tiên đan của ta vậy? Giải bách độc nha. Dùng tốt vô cùng đấy.” U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thậm chí có chút ít nhấn mạnh lời nói của mình.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Hiện tại không cần. Ta muốn đem năm cơ hội này lưu lại, sau này nếu như đồng bọn của ta cùng các bằng hữu cần chữa trị, cũng có thể đến đây tìm kiếm Tiên Thảo thích hợp.”
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: “Bát Giác Huyền Băng Thảo thì sao? Đó chính là tiên phẩm rất thích hợp với ngươi. Đối với việc tăng lên tu vi của ngươi có lợi rất lớn, đoán chừng cũng có thể để hồn lực của ngươi tăng lên năm cấp. Nó suốt ngày hấp thu hàn khí ẩn chứa trong cực hàn băng tuyền, tự thân nhưng tụ thành hàn băng vũ sương, công hiệu so sánh với giao hạch chỉ có hơn chớ không có kém.”
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu mỉm cười nói: ” Tiên tổ Đường Tam đã nói, làm người không thể quá tham lam. Lần này ta đã hấp thu Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ, còn Tuyết Đế thì hấp thu đại lượng thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền, không thể hấp thu quá nhiều thứ. Chỉ riêng những thiên địa nguyên lực kia, chỉ sợ cũng cần thời gian rất lâu mới có thể tiêu hóa hết.”
Nói tới đây, hắn cũng không nhịn được cười khổ lên, thiên địa nguyên lực mà Tuyết Đế dung nhập vào trong cơ thể hắn thật sự là quá khổng lồ , lớn đến độ hiện tại ngay cả Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt cũng áp súc đầy đủ năng lượng cực kì tinh khiết. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thân thể của mình giống như là một cái trang bị vượt mức áp súc năng lượng có thể chứa được. Nếu làm không tốt sẽ có khả năng tự bạo.
Hiện tại việc tu luyện cũng phải cực kì cẩn thận, chỉ có thể thúc dục hồn lực của mình có trong những khe hở nhỏ hẹp nhất để vận chuyển kinh mạch, thử hấp thu những thứ thiên địa nguyên lực khổng lồ kia để mình sử dụng. Kinh mạch của hắn cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn, trong đó thương thế bởi vì không ngừng được nguyên lực của cực hàn băng tuyền trùng kích, coi như có Sinh Linh Kim ẩn chứa sinh mệnh lực khổng lồ, muốn chữa trị cũng rất khó khăn. Hoắc Vũ Hạo có cảm giác, Tuyết Đế lúc ấy hấp thu thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền kia, hoàn toàn là lấy cực hạn thân thể của mình có thể thừa nhận làm căn bản.
Bất quá Hoắc Vũ Hạo cũng mơ hồ cảm giác được, dựa theo tình huống như thế, cứ tiếp tục hấp thu, một khi mình hấp thu thiên địa nguyên lực vượt qua một nửa, như vậy, tu vi nhất định sẽ tăng nhiều, hơn nữa, đến khi đó, hấp thu phần còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vũ hồn Cực Hạn Băng của hắn là do dung hợp với Băng Đế mà có, nhưng mà quá trình lần này, tương đương với việc đem thân thể của hắn hoàn toàn luyện chế thành thân thể Cực Hạn Băng, đây cũng là dụng ý của Tuyết Đế, đối với tương lai phát triển của hắn, chỗ tốt rất lớn. Thiên Mộng Băng Tằm nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể đem những thứ hàn băng nguyên lực này hoàn toàn hấp thu. Như vậy, hắn sẽ không có Cực Hạn Băng di chứng nữa. Sau khi hoàn toàn hấp thu, tu vi thậm chí có thể đột phá vũ hồn chân thân. Vấn đề duy nhất chính là thời gian hấp thu không cách nào xác định được. Hơn nữa hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng không thể thúc dục hồn lực quá độ, tu vi thì bị áp chế chừng bằng tam hoàn. Không tăng mà ngược lại còn giảm xuống. Đúng như Vương Thu Nhi nói, hiện tại sợ rằng cũng không thể khống chế phi hành hồn đạo khí được.