“Làm sao vậy?” Gia Đức và ba vị điện hạ cùng nhìn xuống dưới, nghĩ thầm có phải hai Vô Giác Nhân kia đã quỳ xuống đất xin tha rồi không?
Thế nhưng, hai Vô Giác Nhân đó không quỳ xuống đất xin tha, mà vẫn đứng yên một chỗ với hai đứa trẻ, cứ như không có lấy bất cứ cử động nào.
Nhưng tử tước Thải Nê thì đã biến mất rồi!
“Tử tước Thải Nê đâu?” Gia Đức điện hạ không rõ nguyên do, chỉ mới rời mắt một chút thôi mà, bên dưới đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Không, không biết.” Người hầu đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Gia Đức điện hạ nhìn xung quanh, chắc là có người nhìn thấy bên dưới đã xảy ra chuyện gì đi?
Quả thật có người nhìn thấy, Bố Hoa đã rất chú ý đến Nghiêm Mặc, từ đầu tới đuôi đều không hề rời mắt, nên hắn là người nhìn thấy rõ nhất.
“Điện hạ, tử tước Thải Nê bị đánh bại rồi, bị chiến sĩ Vô Giác Nhân cao lớn kia đánh một quyền bất tỉnh, vùi vào trong đất.”
“Không thể nào!” Không biết có bao nhiêu người phát ra tiếng kinh hô.
Gia Đức cũng không tin: “Tử tước Thải Nê là chiến sĩ thần cốt giáp cấp chín, sao có thể bại? Lại còn…” Bại nhanh như vậy.
Bố Hoa cũng không biết nguyên nhân, hắn chỉ biết là tử tước Thải Nê ngay cả phản kháng một chút cũng không làm được, hết thảy đều xảy ra quá nhanh!
Chỉ có Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến là biết nguyên nhân.
Nguyên Chiến có thể thắng nhanh như vậy, ngoại trừ năng lực bản thân hắn vốn đã cường hãn, còn bởi vì Nghiêm Mặc hộ thân cho hắn, à, chắc là còn vì động tác của hắn quá nhanh.
Mỗi lần Nguyên Chiến tấn công đều không dốc hết toàn lực, bởi vì hắn cần giữ lại năng lượng để bảo hộ bản thân, còn phải bảo hộ Nghiêm Mặc, như vậy mới bảo đảm khi kẻ địch tấn công hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biến thành cát và giấu Nghiêm Mặc đi.
Nhưng bây giờ, kỳ nguyện hộ thân của Nghiêm Mặc như tròng lên người bọn hắn một bộ khôi giáp phòng ngự vô địch, Nguyên Chiến không cần chia năng lượng ra để tự bảo hộ mình, hắn có thể không cố kỵ gì mà nâng năng lực của mình lên mức cao nhất, hơn nữa còn hành động với tốc độ khiến người ta không phản ứng kịp, đừng nói Thải Nê chỉ là chiến sĩ thần cốt cấp chín, mà ngay cả cấp mười hay thậm chí cao hơn, Nguyên Chiến cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Nguyên Chiến quơ quơ cái loa cốt khí trong tay, khiêu khích: “Hữu Giác Nhân các người chỉ có chút năng lực này thôi sao? Tôi thấy cốt khí của các người cũng chẳng ra gì, còn ai nữa không? Tôi có thể cho các người ba cơ hội khiêu chiến, mắc công nói là tôi ăn hiếp các người.”
Lời này vô cùng khó nghe, Hữu Giác Nhân cao ngạo đều chịu không nổi, nhao nhao tỏ vẻ muốn dạy dỗ hai tên Vô Giác Nhân kia một bài học.
Gia Đức điện hạ không tin tà, chủ yếu là chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, hắn liền cao giọng chất vấn: “Tử tước Thải Nê đâu?”
“Hẳn là còn sống.”
Gia Đức không muốn để tâm đến tử tước Thải Nê vào thời điểm này, hắn có vấn đề càng quan trọng hơn muốn hỏi: “Cốt khí của các người sao còn có thể sử dụng được?”
“Anh nói vương thành các anh có cấm chế ma lực?” Nghiêm Mặc trả lời: “Cái gọi là cấm chế ma lực cũng là dùng cốt khí mới làm được đi? Anh cho rằng nếu tôi dám đến vương thành của Hữu Giác Nhân các anh để triển lãm cốt khí do mình luyện chế mà không suy xét đến vấn đề này sao?”
Đám người Gia Đức biến sắc, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc đánh giá hai Vô Giác Nhân này: “Các người là ai? Rốt cuộc từ đâu đến?”
Cốt Khí Sư trong vực sâu Ác Ma cường đại đến vậy sao? Không! Không có khả năng!
“Tôi nói rồi, về sau các người sẽ biết.”
Nguyên Chiến mất kiên nhẫn: “Không đánh thì chúng ta về.”
“Đứng lại!” Gia Đức hiện giờ sao có thể buông tha cho hai người, vung tay lên, bên người hắn liền xuất hiện bốn tên chiến sĩ thần cốt được võ trang hạng nặng.
“Từ đấu tay đôi biến thì đánh hội đồng à? Hữu Giác Nhân các người cũng chỉ được như thế thôi, đúng là vô liêm sỉ.” Nghiêm Mặc châm biếm.
Mặt Gia Đức không đỏ lấy một chút, hắn hiện tại không cho rằng đây còn là khiêu chiến bình thường, mà là bắt giữ kẻ địch mưu đồ gây rối. Bốn tên chiến sĩ thần cốt, hắn còn cảm thấy ít đó.
Nhưng không sao, vừa rồi hắn đã cho người đi điều động nhiều nhân thủ hơn. Đêm nay, bọn họ tất sẽ không để hai lớn hai nhỏ này chạy thoát!
Nhưng thực tế thì sao?
Nghiêm Mặc mỗi tay dắt một đứa, gật đầu với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nhìn đám Hữu Giác Nhân nhảy xuống hố thiên thạch, cười dữ tợn: “Ông mày không có nhiều thời gian chơi với tụi mày như vậy, không bằng kết thúc một lượt đi!”
Bốn tên chiến sĩ thần cốt nhảy xuống.
Nguyên Chiến vung cốt khí, từ miệng cốt khí khẩu đột nhiên bắn ra bốn sợi dây leo, lao về phía bốn tên chiến sĩ thần cốt.
Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên rung lên.
Công tước Mạc Đốn phản ứng nhanh, kéo người bên cạnh chạy ra nơi xa: “Mau rời khỏi nơi này!”
Không phải bọn họ sợ hai Vô Giác Nhân kia tấn công, chỉ là muốn đảm bảo an toàn của bản thân trước, chủ yếu là vì cốt khí của bọn họ bị hạn chế ở vương thành, có muốn phản kích Nguyên Chiến cũng không làm được —— dù bọn họ có thể làm được, thì cũng không thể để người khác biết bọn họ có thể làm được.
Những quý tộc khác tới tham gia yến hội cũng không khác gì công tước Mạc Đốn, dù là ai, cốt khí của bọn họ đều bị cấm chế ma lực ảnh hưởng, hiện giờ chỉ có vương thất và thị vệ của vương thành, cùng đám vệ binh là có thể sử dụng cốt khí.
Loại cấm chế ma lực này vốn là tầng phòng hộ tốt nhất của vương giả, nhưng ai mà biết lại gặp phải hai tên Vô Giác Nhân không bị cấm chế ảnh hưởng chứ? Hiện giờ, tình cảnh như vậy ngược lại còn trợ giúp cho Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ôm hai đứa nhỏ bay lơ lửng giữa không trung.
Nguyên Chiến rất khôn khéo, từ hành động của những quý tộc Hữu Giác mà phát hiện ra tình hình có lợi cho mình, cười to một tiếng, đột nhiên nhảy lên, đánh về phía đỉnh hố.
“Ầm ầm ầm!” Cả sân khiêu chiến bỗng nhiên sụp xuống, đá tảng lăn ầm ầm, Hữu Giác Nhân đứng bên trên không kịp phòng ngừa, không ít người kêu toáng lên vì bị cuốn vào trong hố.
Cũng có người phản ứng nhanh, không rảnh lo mặt mũi có khó coi hay không, lăn lê bò lết cũng được, co giò lên cổ chạy cũng được, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy ra xa.
Nhưng Nguyên Chiến ôm một bụng lửa không muốn dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy, hắn quất dây leo, quấn lấy một tên ném vào trong hố.
Vệ binh Hữu Giác Nhân và ba tên thị vệ của điện hạ không thể ngồi yên xem Vô Giác Nhân hoành hành, chỉ cần là cốt khí có thể sử dụng, ngay cả Gia Đức cũng đích thân ra tay, tất cả đều cùng nhau tấn công Nguyên Chiến.
Nhưng mọi đòn tấn công đều dừng lại khi cách người Nguyên Chiến một thước, không cách nào tới gần hơn.
Càng đáng sợ hơn là, có vài đòn tấn công thuần năng lượng vừa đập xuống vòng bảo hộ của Nguyên Chiến thì bị hấp thu và đồng hóa, chuyển thành năng lượng cho vòng bảo hộ.
Nghiêm Mặc thấy hiệu quả như vậy thì rất hài lòng, đây là bản cải tiến mới của ngôn linh hộ thuẫn, nếu là đòn tấn công phi vật lý thì có thể gia tăng nguồn năng lượng cho vòng bảo hộ kéo dài thời gian.
Cửu Phong giãy giụa: “Mặc! Ta cũng muốn chơi!”
Nghiêm Mặc buông tay ra: “Năm phút đồng hồ, không được biến thành nguyên hình, năm phút sau chúng ta phải rời đi.”
“Được!” Cửu Phong không bị giữ lại thì hưng phấn mà hú lên một tiếng quái dị, vỗ cái cánh bay lên trời, nhắm thẳng vào đám Hữu Giác Nhân đang vội vàng phản kích và bỏ chạy bên dưới, dùng gió xoáy và lưỡi dao gió làm lễ rửa tội.
“Bảo hộ điện hạ!”
“Bảo hộ thành chủ!”
“Mấy tên Vô Giác Nhân này rốt cuộc từ đâu tới?”
Đủ loại tiếng gào vang lên.
Một lượng lớn vệ binh của vương cung chạy tới bên này.
Nghiêm Mặc tính thời gian.
Tiểu Bạch Giác mặt mày đỏ hồng, siết chặt nắm tay nhỏ, người gặp xui là tộc nhân của nó, nhưng nó vẫn xem rất vui vẻ thì làm sao bây giờ?
Vu Quả lớn tiếng khích lệ cha Chiến của nó: “Cha Chiến, dùng lửa! Dùng lửa thiêu chết bọn chúng!”
Nguyên Chiến không để ý đến nó, hắn ra tay nhìn có vẻ như rất cuồng bạo, nhưng kỳ thật vẫn có chừng mực, đến bây giờ hắn vẫn lấy kinh sợ làm chủ, chứ không giết chóc.
“Cửu Phong, yểm hộ tao!”
“Vù ——!” Cửu Phong làm nổi lên một cơn lốc xoáy.
Tức khắc, sân khiêu chiến và khu vực phụ cận vương thành cát bụi mịt mù, đá bay tứ phía, không ai mở mắt nỗi.
Bố Hoa cùng cha mình chạy tới khu an toàn nhìn cảnh tượng gió xoáy hoành hành cách đó không xa, trong đầu hiện lên lời bẩm báo của nô lệ ở trang viên ngoại thành.
Lốc xoáy đột nhiên tới, Tô Môn biến mất, Nghiêm Mặc vốn chỉ dẫn theo một đứa nhỏ, giờ lại biến thành hai đứa…
Bố Hoa a một tiếng. Nhưng vẫn không đúng, đứa bé kia là Vô Giác Nhân mà, có lẽ con mắt thứ ba có thể che giấu, nhưng còn sừng thì sao? Cũng không thể cưa bỏ đi?
Gia Đức điện hạ trong lúc né tránh mà không thể tin được hô to: “Cốt khí của chúng sao có thể mạnh như vậy!”
Thành chủ thành Huyền Vũ Trát Khắc ra lệnh cho thủ hạ: “Ta muốn cốt khí của chúng!”
Số quý tộc hạ lệnh giống Trát Khắc có không ít. Chỉ cần không phải là bọn ngốc thì đều nhìn ra cốt khí trong tay chiến sĩ Vô Giác kia rất cường đại.
Công tước Mạc Đốn dùng hai mắt tỏa sáng mà nhìn con trai với vợ, nói: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp có được Cốt Khí Sư Vô Giác kia, ta muốn hắn!”
“A Chiến!” Nghiêm Mặc cảm giác được năng lượng của mình đang xói mòn một lượng lớn, hắn bắt đầu dùng nguyên tinh để chống đỡ, đòn tấn công của Hữu Giác Nhân quá nhiều.
Nguyên Chiến hiểu rõ, dịch đến bên cạnh Cửu Phong: “Tăng mạnh sức gió, phối hợp với tao!”
Khi Cửu Phong làm việc vẫn rất đáng tin cậy, không nói hai lời đã bắt đầu tăng mạnh sức gió để phối hợp với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến hít sâu một hơi, hai chân chạm đất, thân thể và mặt đất được tiếp xúc trực tiếp.
Hắn rống to một tiếng, cơ bắp trên hai tay Nguyên Chiến đột nhiên gồng chặt, tư thế như thể đang nâng một vật nặng gì đó.
Tiêu rồi! Cả tòa vương thành của Hữu Giác Nhân bắt đầu chấn động, nếu không phải có cốt khí phòng ngự uy lực lớn ngăn chặn thì chắc bây giờ cả tòa thành đã bị hắn bứng lên!
Nguyên Chiến cảm nhận được sự thay đổi của mặt đất dưới chân, phát hiện tòa thành này không thể bị phá hủy trong một thời gian ngắn, lập tức từ bỏ, đổi thành phân giải một lượng kiến trúc lớn.
Rất nhanh, lấy Nguyên Chiến làm trung tâm, đá đen xung quanh và mặt đất bắt đầu biến thành cát bụi.
Cửu Phong phát ra tiếng kêu lanh lảnh, biến ra đôi cánh thật lớn trong gió cát, vỗ mạnh.
“Vù ——!”
Vương thành Hữu Giác Nhân hoàn toàn chìm trong biển cát, biến thành một tòa thành cát.
Không ai ra khỏi phòng được, mọi người đóng chặt cửa sổ, vương giả và Đại Vu bị kinh động nhao nhao sử dụng đủ loại phương pháp để chống đỡ đòn xâm nhập tự nhiên này.
Không lâu sau, chờ khi bão cát dừng lại, dáng vẻ của vương thành đã hoàn toàn thay đổi. Tòa thành xa hoa không còn nữa, mà thoạt nhìn như một tòa thành mục nát bị sa mạc cắn nuốt. Rất nhiều người mặt xám mày tro, miệng ngậm đầy cát.
Các lãnh đạo cấp cao dưới sự bảo vệ của thị vệ mà nhao nhao chạy ra ngoài, sau khi Ni Nhĩ vương biết kỹ càng mọi chuyện thì giận tím mặt, hạ tử lệnh yêu cầu vệ binh nhất định phải bắt được hai tên Vô Giác Nhân kia.
Gia Đức điện hạ bị cha răn dạy, hắn cũng rất hối hận, dù sao hắn cũng không nghĩ tới, hai tên Vô Giác Nhân kia lại lợi hại như vậy, chỉ với hai người mà đã khiến vương thành đại loạn.
Lúc ấy còn có không ít quý tộc mất tích, hiện giờ không biết đã bị vùi ở đâu rồi.
Một lượng lớn vệ binh vừa tìm kiếm bốn tên Vô Giác Nhân khắp nơi, vừa đào đông đào tây tìm người bị vùi lấp.
Bốn tên Vô Giác Nhân gây chuyện lại cứ thế mà biến mất, không ai thấy bọn chúng rời đi khi nào, hay kết thúc trận đấu khi nào.
Không, có một người thấy được, còn đuổi kịp bọn họ.