“Vậy, Quốc sư làm cách nào mà có được loại pháp khí này, hoặc là, Quốc sư có biết gì thêm về thần thú Giải Trĩ hay không?”
“Giải Trĩ ư?”
Lão ăn mày lẩm bẩm một mình. Đây là lần đầu tiên lão ta nghe đến loại thú này, hình như là một yêu thú có lai lịch rất thâm sâu, bằng không thì Kế Duyên cũng sẽ không quan tâm như vậy.
Quốc sư trước tiên thi lễ với Kế Duyên và lão ăn mày, sau đó thò tay vào ống tay phải, lấy ra một quyển trục từ túi Càn khôn của mình; có vẻ như đây là một quyển tranh hoặc ghi lại chữ viết gì đó.
“Tiên trưởng, mời xem!”
Nói xong, Môn Ngọc Thông đến gần Kế Duyên và lão ăn mày, từ từ mở quyển trục dài khoảng một thước trên tay ra. Bên trong đúng là một bức tranh.
Bức tranh vẽ một con dị thú oai vệ và hùng tráng, toàn thân được lông đen sẫm bao trùm, đôi mắt sáng quắc có thần, dọc theo phần trán có một chiếc sừng lớn, tứ chi thô to chắc khỏe và bốn móng vuốt sắc bén như móc câu, đuôi ngắn nhưng thân thô ráp, miệng to răng dài.
“Gào…”
Bức tranh dị thú này vốn dĩ đã bị phong cấm lúc vừa mở ra, nhưng sau khi được mở ra hoàn toàn thì nó thực sự sống lại, gầm rú về hướng bên ngoài bức tranh, tựa như muốn nhích người, chuẩn bị xông ra khỏi bức tranh, thậm chí còn mang đến một áp lực không thể phớt lờ được.
“Gào. . .”
Lão ăn mày và Kế Duyên lại đứng lên; người sau hơi phấn khích trong lòng, còn người trước lại bị kích thích vì cỗ khí thế của dị thú trên bức tranh ấy.
“Đây là loại yêu thú gì, tại sao lão ăn mày ta chưa từng thấy qua? Đây là loài gì vậy? Kế tiên sinh có biết không?”
Lúc này, Quốc sư đang ôm chặt cuộn giấy bằng hai tay, pháp lực trên người y lưu chuyển, tựa hồ không phải chỉ đơn giản mở cuộn tranh ra là xong. Đồng thời, Kế Duyên cũng đã bước gần sát đến cuộc tranh, híp mắt đáp.
“Đây là Giải Trĩ, còn được gọi là Giải Trãi, hiểu tiếng người, rõ nhân tính, là một loại thần thú thượng cổ có thể phân biệt được thị phi đúng sai.”
Ban đầu, Môn Ngọc Thông nghĩ rằng Kế Duyên tò mò khi nhìn thấy miếng ngọc bộ trên biển, nghe lão ăn mày hỏi thế thì định trả lời thay Kế Duyên. Nhưng khi nghe những gì Kế Duyên nói, y lập tức hiểu rằng, vị tiên trưởng này còn hiểu rõ về loài dị thú trong bức tranh này hơn y rất nhiều. Ít nhất, là chỉ rõ ra tên của loài dị thú này, đây là điều mà Môn Ngọc Thông không biết.
“Thần thú thượng cổ? Giải Trĩ à?”
Lão ăn mày nghiêm túc hẳn.
“Kế tiên sinh, có thể nói rõ hơn không?”
Kế Duyên lắc đầu.
“Ta chỉ biết một hai chi tiết, cứ thử hỏi Quốc sư trước đã. Quốc sư chỉ có mỗi bức tranh này thôi à?”
Môn Ngọc Thông gật đầu.
“Chỉ có bức tranh này thôi, nhưng bức tranh này có chỗ khác biệt qua các khoảng thời gian khác nhau. Hơn nữa, nếu truyền linh khí pháp lực vào thì sẽ có phản ứng.”
Nói xong, Môn Ngọc Thông bèn truyền linh khí vào bức tranh. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, màu sắc của bức tranh dường như dần đậm hơn, và dị thú trong tranh cũng sống động hơn nữa.
“Gào… Ta chính là Giải Trĩ, người phương nào dám quấy rầy ta ở đây? Ta chính là Giải Trĩ, người phương nào dám quấy rầy ta ở đây? Gào…”
“À, trong hầu hết các trường hợp, nó chỉ có hai câu này.”
Môn Ngọc Thông giải thích một câu cho Kế Duyên và lão ăn mày rõ. Nhưng Kế Duyên đầu tiên là nheo mắt lại, sau đó triển khai toàn bộ pháp lực tụ vào Pháp nhãn, duỗi tay phải ra; một nhánh lông vũ màu vàng đỏ xuất hiện trên tay hắn.
Khi lông vũ xuất hiện, Kế Duyên dần truyền nhẹ một lượng linh khí vào. Trong mơ hồ, dường như có một luồng yêu khí đáng sợ bay lên. Chỉ là, xét về lượng thì chưa đủ để người thường có thể nhận rõ.
Nhưng lão ăn mày lại nhíu mày, nhìn về phía chiếc lông vũ này. Rõ ràng là chẳng có gì khi nhìn chằm chằm vào nó, nhưng tại sao vừa rồi lại cảm thấy tim đập hơi nhanh hơn bình thường.
Kế Duyên không thể không liếc sang lão ăn mày nhiều hơn. Theo phản ứng của lão, quả thực đạo hạnh của lão ăn mày này mạnh hơn Cư Nguyên Tử một chút.
“Giải Trĩ, ngươi có nhận ra cái này không?”
Kế Duyên bình tĩnh hỏi, chìa chiếc lông vũ trong tay mình về phía bức tranh. Nhưng dị thú trong tranh vẫn mãi nói một câu như trước đó.
Vốn dĩ Kế Duyên định cất những chiếc lông vũ đi, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện, thế nên bèn nói với Môn Ngọc Thông rằng:
“Phiền Quốc sư truyền thêm nhiều linh khí pháp lực vào.”
“Vâng!”
Môn Ngọc Thông dù sao cũng là tu sĩ ở đẳng cấp Chân nhân; tâm niệm vừa động, pháp quang lập tức lưu chuyển toàn thân y. Y liên tục vận dụng pháp lực, truyền linh khí vào bức tranh này.
Sau một hơi thở, khói đen bắt đầu bốc ra từ cơ thể con Giải Trĩ đang giương nanh múa vuốt kia.
“Gào… Ta chính là Giải Trĩ, người phương nào dám …”
Câu nói này đột nhiên dừng lại; sau đó, thần thú trong tranh thực hiện một động tác mà nó chưa từng biểu hiện qua. Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ trong tay Kế Duyên, mục đích rõ ràng.
“Gầm…”
Một tiếng gầm khàn khàn đáng sợ vang lên từ quyển trục; Quốc sư cứ cảm thấy bức tranh này nặng hơn không ít, càng nóng hơn không ít, và có từng làn khói đen đang tràn ra từ bức tranh trong tay.
“Gầm…”
Thanh âm càng trầm thấp hơn, nhưng sự áp bách mà nó mang lại còn gia tăng hơn nữa.
“Xì xì xì…”
Khói xanh bay ra từ tay Môn Ngọc Thông; quyển trục trong tay y trông giống như một chiếc bàn ủi, nhưng nếu là bàn ủi thì y không thể cầm trong tay được. Và quyển trục này cũng vậy, y sắp sửa khó mà cầm nổi nữa rồi, tay run rẩy cả lên.
“Quả nhiên là có phản ứng!”
Kế Duyên nói với lão ăn mày.
“Phiền Lỗ lão tiên sinh thay Quốc sư truyền linh khí.”
“Ừm!”
Lão ăn mày im lặng cầm lấy bức tranh từ tay Môn Ngọc Thông. Ai tinh mắt có thể nhìn ra được, vị Quốc sư đây đã không chịu nổi nữa rồi. Đến tay lão ăn mày, bức tranh lập tức ổn định hơn rất nhiều.
“Để ta xem thứ này có chiêu trò gì!”
Nói xong, sau khi lão ăn mày gật đầu trao đổi với hắn, bèn gia tăng lượng linh khí truyền vào, khiến cho toàn bộ bức tranh gần như tràn ngập linh quang. Mà bên cạnh, Kế Duyên cũng làm một động tác tương tự, truyền thêm nhiều linh khí vào chiếc lông vũ.
Ầm ầm…
Một quầng khói lửa bốc ra từ bức tranh, ngưng tụ thành một ngọc hắc diễm hư vô. Trong khi đó, chiếc lông vũ trên tay Kế Duyên bùng lên một luồng lửa màu vàng đỏ hư vô; hai ngọc lửa giao thoa nhau, kích thích nên một luồng yêu phong mãnh liệt.
“Ầm ầm… ầm…”
Trong chính điện, một cơn cuồng phong dữ dội đang xoay tròn, khiến mấy vị tiên sư nơi đây cơ hồ đứng không vững. Nhưng không phải vì cơn gió này quá mạnh, mà là vì họ quá sợ hãi.
Yêu khí! Yêu khí đáng sợ tột độ!
Lão ăn mày hốt hoảng nhìn về phía quyển tranh trong tay và chiếc lông vũ của Kế Duyên, sau đó liếc sang vẻ mặt nghiêm túc của hắn.