Tiểu Ma Tử không biết Lãnh Thiên Minh là ai, tức thì sợ hãi quỳ theo, còn Lý Hoa Đà vẫn vừa mài dao vừa nói: “Thảo dân bái kiến hoàng thượng, có điều thời gian cấp bách, ta phải nhanh chóng tiến hành, nếu không Quản đại nhân rất nhanh sẽ chết ngạt”.
“Thảo dân to gan…”, một thị vệ quát.
Lãnh Thiên Minh phất tay, nói: “Lý thần y cứ lo việc của ông, không cần bận tâm đến ta”.
Lý Hoa Đà có chút ngẩn ngơ, cả đời ông ta bị người khác gọi là Lý điên, hôm nay ấy thế mà được gọi thần y, hơn nữa người này còn là hoàng thượng.
Lãnh Thiên Minh nói với Tân Cửu.
“Ông không nói với bọn họ, Lý thần y là do ta mời về ư? Sao có thể vô lễ như vậy”.
Tân Cửu lúng túng trả lời: “Chính bởi vì do hoàng thượng mời về…nếu không…sớm đã bị đánh chết rồi”.
Lãnh Thiên Minh câm nín, sự tiến bộ của loài người, đúng là cần bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
“Các ngươi nghe rõ đây, tất cả mọi người đều phải nghe chỉ đạo của Lý thần y, ai dám cản trở làm lỡ việc chữa trị, phạt nặng không tha”.
Con dao của Lý Hoa Đà đã được mài bóng loáng, đang hơ trên ngọn nến…
“Tiểu Ma Tử, chuẩn bị đồ cầm máu, băng gạc, kẹp cầm máu, ừm…tên mập mạp bên cạnh, ngươi đi chuẩn bị nước nóng, cả hai người vừa nãy chửi ta lớn tiếng nhất, soi sáng đèn cho ta, nhanh lên…”
Vài người trong lòng không phục, nhưng hoàng thượng đã nói, ai dám không nghe lời sẽ bị trừng phạt, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.
Chưa đến mười năm phút, hơn chục chiếc đèn lồng đã được treo lên, soi sáng cả một góc, Lý Hoa Đà bắt đầu cầm con dao vừa mỏng vừa sắc lên, không ngừng thao tác.
“Phập…”
Khi Lý Hoa Đà đâm dao vào phần bụng Quản Cùng, tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.
“Ông muốn làm gì?”