– Ty chức hạ lệnh cho các động dưới trướng, phái người ngồi lỳ canh giữ ở bên cạnh các con đường thông hành. Hoặc ngồi canh giữ ở phía ngoài thành trì lớn nhỏ, một khi phát hiện có tu sĩ cưỡi long câu quá cảnh hoặc là đi vào thành trì mua sắm, lập tức cản lại đề ra nghi vấn. Chỉ cần là tán tu, lập tức gắn cho một cái tội danh, phạt bọn họ hiệu lực một năm cho Linh Thọ sơn ta, nếu dám chạy trốn, thì uy hiếp lập tức phát lệnh truy nã, trước mắt mà nói thì còn chưa có tán tu nào dám đối nghịch cùng phía chính phủ. Chẳng qua là hiệu lực một năm mà thôi, cũng không tính là làm khó gì nhiều, những tán tu ấy vẫn còn coi như phối hợp!
Đừng nói những người khác, ngay cả Miêu Nghị cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, còn có thể chơi như vậy? Đây rõ ràng là khi dễ tán tu người ta không dám đối nghịch cùng phía chính phủ a!
Lại thấy Dương Triệu Thanh chắp tay nói:
– Ty chức chẳng qua là bắt bọn họ đóng vai trò tai mắt thôi, mọi người có thể chứng minh, trong quá trình giao chiến, ty chức vẫn chưa từng ở dưới tình huống không cho phép, để cho những tán tu này tham dự đánh giết!
Miêu Nghị nhìn về phía Dương Triệu Thanh, có thể nói âm thầm tặc lưỡi liên tục lấy làm kỳ, không nghĩ tới dưới tay quả thật là đã xuất hiện ra một nhân tài. Ánh mắt hắn quét qua những sơn chủ khác như đang có điều suy nghĩ, thầm nghĩ chỉ bằng vào chút đầu não này của người ta, các ngươi thật đúng là thua không oan uổng một chút nào. Lúc này hắn mới chỉ vào Dương Triệu Thanh nói:
– Người ta đã đem lời nói cứng phô bày ra hết rồi, các ngươi cũng có thể không từ thủ đoạn gì để thắng hắn, chỉ cần có thể thắng hắn, hắn sẽ tâm phục khẩu phục, sẽ không tới cáo trạng.
Mọi người không nói nên lời, phủ chủ nếu đã nói như vậy rồi, hiển nhiên là đứng ở phía bên Dương Triệu Thanh rồi vậy.
– Nhưng mà có một điểm ta muốn nói rõ trước, cái gọi là không từ thủ đoạn này không thể vượt qua quy tắc hiện hành của tiên quốc cùng Thủy Hành cung. Nếu không xảy ra chuyện bản phủ cũng không bảo vệ được các ngươi!
Miêu Nghị trầm giọng cảnh cáo.
– Cẩn tuân pháp chỉ của phủ chủ!
Một đám sơn chủ chắp tay lĩnh mệnh.
Miêu Nghị lại nhìn về phía Dương Triệu Thanh hỏi:
– Ngươi trong nửa năm này thắng thua như thế nào?
Dương Triệu Thanh trả lời:
– Lớn nhỏ đánh 28 trận, đều giao thủ qua với chín núi khác, ty chức chưa bại một lần!
Lời này vừa nghiêm cẩn vừa lộ ra khí phách! Coi như là cho tới bây giờ không bị bại, cũng có thể nói là bách chiến bách thắng rồi, khó trách bị nhiều người cùng tham tấu như vậy! Cái này thật đúng là làm cho trong mắt Miêu Nghị lóe lên ánh mắt kinh hãi diễm tiện, nghiêm túc đánh giá lại, hắn khi xưa dầu gì cũng là có thua có thắng, còn cái vị trước mắt đây có thể nói là còn Sửu hơn so với Miêu Nghị hắn lúc trước nữa!
Con mẹ nó, chẳng lẽ ai họ Dương cũng đều lợi hại như vậy sao? Miêu Nghị âm thầm lẩm bẩm một tiếng, không khỏi nghĩ tới Nam Tuyên phủ Dương Khánh ở trên đầu của mình.
– Ta xem chư vị hay là nguyện đánh cược chịu thua đi! Thừa dịp bản phủ bây giờ có thể làm chứng, mọi người đem trương mục hai bên thiếu đều tính toán chấm dứt đi cho rồi!
Miêu Nghị ngồi ở phía trên ha ha cười nói.
Phía dưới, mười vị sơn chủ lúc này ngươi tới ta đi, tiền đánh cuộc một trận thắng thua không nhiều lắm, cũng chỉ là 10 viên hạ phẩm Nguyện Lực châu mà thôi, đối với từng người ngồi chức sơn chủ hưởng thành trì trực thuộc mỗi một năm có trên trăm viên Nguyện Lực châu mà nói, cộng thêm phần trăm người phía dưới trích nộp lên trên, ngược lại cũng chịu đựng nổi. Nhưng nếu như thua nhiều thêm nữa thì khẳng định chịu không nổi rồi.
Dương Triệu Thanh là người thắng lớn nhất ở hiện trường, thậm chí lực áp Trần Phi, lớn nhỏ tới 28 trận chiến toàn thắng, thoáng cái đã thu 280 viên Nguyện Lực châu, khiến cho những sơn chủ khác nhìn mà cảm thấy đỏ mắt.
Kết quả Miêu Nghị quay đầu lại lấy ra thu hoạch của tự bản thân mình, phía dưới nộp lên cho hắn hơn một ngàn viên Nguyện Lực châu, trừ đi 400 viên cần phải phát ra cùng phần thưởng cấp cho bản bộ nhân mã của Thủy Vân phủ, lại lấy ra 600 viên rồi dùng phương thức bba hai một làm phương thức phân phần thưởng cho ba người thắng nhiều nhất nhì ba trong đám người phía dưới.
Hay nói cách khác, chỉ nội một hạng này, Dương Triệu Thanh thoáng một cái liền lấy thêm được phần thưởng 300 viên hạ phẩm Nguyện Lực châu. Dương Triệu Thanh lĩnh thưởng tạ ơn trước mặt mọi người, thật là làm cho những sơn chủ khác không ngừng hâm mộ, đều thầm nghĩ Linh Thọ sơn lần này thật đúng là phát rồi. Tình hình Dương Triệu Thanh quay trở lại Linh Thọ sơn trọng thưởng công thần dưới trướng, sẽ có bao nhiêu người cổ vũ, nô nức lòng người là có thể tưởng tượng được. Hắn nhất định là có thể nhanh chóng đạt được sự ủng hộ từ phía dưới, xác định uy vọng cùng địa vị của hắn ở Linh Thọ sơn. Lần sau khi đánh nhau cùng các núi khác, nhất định là càng bán mạng hơn.
Chẳng qua là hành động này khiến cho Thủy Vân phủ bản bộ là bọn Mộc Thái Lai có chút tâm tự ngứa ngáy, cân nhắc có nên cầu xin phủ chủ trao quyền cho mình làm cái chức sơn chủ để làm một chút chơi, điều này so sánh với làm Hành tẩu gì đó béo bở hơn nhiều rồi vậy.
Cũng không phải Miêu Nghị rộng rãi gì, mà là thu hoạch mười năm này của hắn đều bị xử phạt rồi, thành trực thuộc có được hơn một ngàn viên Nguyện Lực châu nhất định phải nộp lên cho Trấn Quý Điện. Về phần bbên dưới nộp lên cho của hắn, thu hoạch này hắn không cần thiết phải tiện nghi cho người phía trên, dứt khoát đều dùng làm phần thưởng cấp cho người dưới trướng vậy.
Các núi tuế chước đã xong, Miêu Nghị cũng không giống như Dương Khánh lúc trước làm cái chuyện đánh nhau tỷ thí tưởng thưởng các loại. Người phía dưới nửa năm nay ít nhiều gì cũng đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán hết rồi. Hắn cũng không lưu lại các lộ sơn chủ để hộ tống áp tải tuế chước đi Trấn Quý Điện, không cần thiết phải như thế. Nếu như dựa vào một thân pháp bảo của hắn giờ này mà vẫn không bảo hộ được tuế chước, thì mang nhiều người hơn nữa đều vô dụng.
Tuy nói giờ này Thủy Vân phủ đã không thịnh hành chuyện tặng quà, nhưng mà người phía dưới lui tới thân tình bình thường thì vẫn còn không tránh khỏi. Miêu Nghị cũng không có khả năng hoàn toàn chặt đứt tài lộ của bên dưới, Hành tẩu dưới trướng một năm tối đa cũng chỉ có chừng mười viên Nguyện Lực châu thu nhập, không có điểm hiếu kính này thì rất là khó chịu. Nếu như ngay cả chút tài lộ này cũng đứt rồi, những Hành tẩu ấy nhất định không làm cho hắn nữa, sau lưng nhất định là phản hắn.
Một đám sơn chủ tự nhiên phải chuẩn bị đi lo lót một chút. Thiên Nhi, Tuyết Nhi thu được không ít, hai người đều nhận được phía dưới hiếu kính. Nguyện Lực châu ước gần 30 viên, mỗi một sơn chủ về cơ bản đều tống tặng mỗi người hai viên. Lần này Dương Triệu Thanh xuất thủ nặng hơn, một mình hắn hiếu kính cho nhị vị cô cô môi4 người 10 viên, cộng hết lại gần như tương đương thu nhập một năm của một tòa động phủ. Diêm Tu bên kia tự nhiên cũng thiếu vào đâu được.
Trong mắt của hai vị cô cô cùng Diêm Tu, chút hiếu kính này có lẽ không coi vào đâu, so với Miêu Nghị cấp cho bọn họ quả thực là không đáng để nhắc tới, nhưng mà mọi người cũng biết, đối với phía dưới mà nói, đây đã là một khoản hiếu kính không nhỏ. Người ta ở phía dưới còn có người ngựa phải nuôi, mỗi một viên Nguyện Lực châu đều phải tính toán rất kỹ lưỡng.
Miêu Nghị sau khi biết được liền mỉm cười, xem ra cái tên Dương Triệu Thanh này quả thật không phải là người cổ hủ, có tiền đồ!
Nhân mã dưới trướng tán đi, Miêu Nghị cũng chọn Mộc Thái Lai cùng Hồ Đức Phúc hai vị Hành tẩu đi theo, áp giải tuế chước thẳng tới Trấn Quý Điện.
Trên đường sau khi hội hợp với Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy vốn đã ước định trước, ba phe lần nữa kết bạn cùng đi.
Hơn nửa năm này ba người trên cơ bản đều chủ yếu đặt tinh lực lên trên việc tu luyện, liên hệ lẫn nhau cũng ít, không khỏi hỏi han tình huống trong nhà của đối phương. Khi được biết người dưới trướng Miêu Nghị luôn dùng phương thức đánh giết để dùi mài nhân mã, hai người kia đều khen là biện pháp tốt, dự định khi quay về sẽ noi theo.
Đến Trấn Quý Điện, ba người bái kiến điện chủ, nộp lên tuế chước, sau đó ngủ lại Trấn Quý Điện. Ba vị Hành tẩu bên kia không còn nhất định phải đi thăm viếng nữa.
Đợi cho đến khi phủ chủ các phủ đến đông đủ, nộp lên trên tuế chước hoàn tất, tự nhiên lại là tề tụ ở đại điện nghị sự, tổng kết một năm thị phi và ưu khuyết điểm. Sự tình ba phủ huyết tẩy Bình Dương phủ không ngờ lại không có ai nhắc tới, chỉ có điện chủ quát mấy câu trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho ngay cả ba người Miêu Nghị cũng đều cảm nhận được sự kỳ quái, ba vị Hành tẩu vì sao không nắm lấy cơ hội mắng đôi câu?
Nhưng mà tới lúc gần tán đi, chuyện phiền toái đáng tới vẫn phải tới, điện chủ Thân Hoài Tín ngồi cao ở trên lên tiếng nói:
– Không có chuyện gì khác thì tán đi.
Lúc này Từ Kính Tùng quyết đoán bước ra khỏi hàng chắp tay nói:
– Thuộc hạ đạn hặc (cáo tội) ba vị phủ chủ của Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ cùng Vân Tang phủ!
Mọi người đưa ánh mắt quét qua, tự lẩm bẩm trong lòng, đã biết là sẽ không dễ dàng qua đi như vậy rồi, rốt cuộc đã tới rồi đây. Người cảm thấy sự việc không liên quan tới mình thì bắt đầu chuẩn bị xem náo nhiệt.
Thân Hoài Tín nhàn nhạt hỏi:
– Vì chuyện gì?
Từ Kính Tùng đáp:
– Trấn Quý Điện xử phạt Tam phủ phủ chủ mười năm thu nhập, nhưng thuộc hạ nghe nói ba vị phủ chủ chỉ nộp lên trên chừng một ngàn viên Nguyện Lực châu thu nhập của từng người. Xin hỏi điện chủ, có chuyện này không?
—————