Ông ta không tin hai người trẻ tuổi này có thể sống sót dưới mười họng súng.
Ông ta không tin, nhà họ Vương không tin, ngay cả người nhà họ Ngải cũng không tin.
“Vương Hổ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, nếu không nhà họ Vương sẽ bị xóa sổ!”
Dương Thanh chợt lên tiếng.
Anh vẫn ngồi đó cầm ly trà sứ trắng, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Thằng ranh, mày kiêu căng quá đấy.
Mày đang bị nhà họ Vương chĩa mười họng súng vào người mà vẫnn dám kêu tao đầu hàng sao?”
“Ha ha ha ha… ”
“Ranh con, mày bị dọa đến ngu người rồi à?”
Vương Hổ cười lớn như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời.
Lúc nãy Mã Siêu giết Vương Hải và bốn tên sát thủ của Vương Hồng Hiền trước mặt mọi người đã khiến người nhà họ Vương hận thấu xương.
Nhưng Mã Siêu quá mạnh nên bọn họ không dám nói ra.
Bây giờ thấy Dương Thanh và Mã Siêu bị mười tay súng bao vây, ai nấy đều khoái chí.
“Dám phá hỏng đám cưới của nhà họ Vương, đúng là điếc không sợ súng!”
“Không phải lúc nãy chúng mày kiêu căng lắm sao? Tiếp tục đi chứ? Sao lại im thin thít thế?”
“Hai thằng ranh chúng mày nghĩ nhà họ Vương là gia tộc thấp kém nào đó à?”
“Đắc tội với nhà họ Vương chỉ còn đường chết thôi!”
Người nhà họ Vương hống hách nói.
Ngải Xuyên lặng lẽ đứng nhìn, bỗng có dự cảm không lành.
Bởi vì lão ta chỉ nhìn thấy sát khí dày đặc trên mặt Dương Thanh.
Còn Mã Siêu đứng sau lưng Dương Thanh không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy khinh thường như đang mỉa mai người nhà họ Vương quá ngu dốt.
“Vậy thì nhà họ Vương các người biến mất được rồi!”
Dương Thanh hờ hững nói.
“Bắn đi! Mau lên!”
Vương Hổ cũng thấy khác thường, lời nói của Dương Thanh khiến lão ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lão ta thực sự bị dọa sợ, thẹn quá thành giận chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Lão ta vừa dứt lời, mười tay súng đồng loạt bóp cò.
Họng súng đen ngòm, đầu đạn mang theo ánh lửa đỏ rực bắn thẳng vào đầu Dương Thanh.
Giây phút bọn họ nổ súng, Dương Thanh đột nhiên biến mất.
Còn Mã Siêu đã nằm rạp xuống đất từ lâu.
“Cạch cạch cạch…”
Tiếng súng im bặt, mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mười tay súng kia chưa kịp phản ứng đã bị cướp mất súng.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, mọi người đều quay ra nhìn.
Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện giữa phòng tiệc, dưới chân anh là một đống sắt vụn.
.