Cảm giác này giống như một con sói con nhìn thấy một miếng thịt tươi, ánh mắt sống động tươi sáng đó trông hơi gai mắt.
Nguyễn Hạo Thần thấy dáng vẻ này của cô thì hơi sửng sốt, thâm lắc đầu khẽ cười.
Phản ứng không bình thường này của cô thật sự làm người khác bất ngờ. Có lẽ đây là tình huống đặc biệt mà anh hai nói đúng không?
Nhưng cậu ba Nguyễn không biết rằng, chuyện này vẫn chưa kết thúc…
Tô Khiết lại nhéo mặt anh thật mạnh, rồi nghiêm túc khen một cách sởi lởi:”Sắc đẹp này… đúng là không tệ.”
“Khụ…” Thư ký Lưu đang lái xe ở phía trước không khỏi kinh ngạc đến mức ho lên, mặc dù lúc này anh không dám nhìn gì hết, nhưng nghe mợ chủ nói thế, rõ ràng tổng giám đốc đang bị mợ chủ trêu ghẹo.
Sắc đẹp không tệ ư? Hình dung này…
Thư ký Lưu bỗng cảm thấy, dùng câu này để hình dung tổng giám đốc là rất chuẩn xác.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, sắc đẹp ư? Từ này dùng để hình dung đàn ông à? Nhưng giờ anh không muốn tính toán với người say rượu như cô, nên anh vẫn để mặc cô làm loạn.
Anh biết, anh đang bị trêu ghẹo một cách trắng trợn, nhưng anh không hề có cảm giác bài xích, thậm chí còn thấy rất vui khi người ở bên cạnh cô lúc này là anh.
Nếu đổi thành người khác thì sao?
Nếu cô say rượu trước mặt Đường Bách Khiêm thì sao? Cô có làm thế với anh ta không…
Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trâm xuống rõ rệt, thậm chí còn có chút kích động muốn phát điên.
“Anh đừng nghiêm mặt như thế, nếu không sẽ lãng phí sắc đẹp này đó.” Tô Khiết thấy anh trầm mặt thì nhíu mày, vẻ mặt hơi không vui.
Vừa hay lúc này tay Tô Khiết đang di chuyển xuống dưới cằm anh, ngón tay cô khẽ nâng mặt anh lên:”Nào, cười một cái cho chị xem nào.”
Lân này, giọng điệu trêu ghẹo đã hiện lên rất rõ ràng, hơn nữa còn mang theo chút cảm giác xấu xa vô lại, tư thế này rất giống một công tử phong lưu đang đi trêu ghẹo con gái nhà lành.