Tự tay làm vừa ngon lại đầy đủ dinh dưỡng, cô đã bỏ vào rất nhiều trừng gà và sữa tươi đấy.
Hứa Minh Tâm lấy bánh ngọt mình định tặng cho Cố Gia Huy ra, đặt trước mặt cô gái nhỏ và nói: “Em có thể nếm thử món chị làm, nó cũng khá là ngon. Nhưng mà ăn xong em phải cho chị một vài nhận xét, ăn thấy ngon thì em gật đầu, còn không ngon thì em cứ lắc đầu nhé.”
Cô lo là Thẩm Thanh thương mình nên đã không nhận xét thật lòng và công tâm.
Cô bé này là người qua đường vô tình gặp nhau nên hẳn là có thể đưa ra nhận xét khách quan và đúng đắn chứ nhỉ?
Cô gái nhỏ cắn một miếng bánh trứng và gật đầu, sau đó nhét hết vào miệng.
Trông con bé ăn vừa nhanh vừa vội thế này cũng khá giống là ngon.
“Em ăn chậm thôi, cẩn thận mắc nghẹn đấy.”
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng được ăn no, bắt đầu chậm rì rì uống ly trà sữa vừa gọi thêm như một nàng công chúa xinh đẹp.
Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm cũng nhìn lại.
“Người lớn nhà em đâu hết rồi?”
Cô bé nghe thế thì thoáng do dự rồi nắm lấy tay Hứa Minh Tâm, viết một hàng chữ trên lòng bàn tay cô.
“Em đi lạc ư?’ Cô bé gật đầu.
“Em có muốn chị đưa em đến đồn cảnh sát không?”
“Không cần đâu, bọn họ sẽ tìm được em, chỉ cần ở đây chờ thôi là được rồi.”
Hứa Minh Tâm gật đầu, không tùy tiện bỏ đi, sợ người nhà cô bé không đến nhưng người bắt nạt cô bé lại đến thì phải làm sao bây giờ.
Ông trời thật là tàn nhẫn, ông cho cô bé một vẻ ngoài cực kì xinh đẹp rồi lại cố tình bắt con bé làm một người tàn tật.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
Em được mười tám tuổi chưa? Chị thấy em có vẻ tầm mười lăm hoặc là mười sáu tuổi. Năm nay chị mười tám tuổi, à không, qua Tết Nguyên Đán này chị đã lên mười chín tuổi rồi nên em phải gọi chị là chị nhé.”