Có người giúp việc gan lớn lên tiếng nhắc nhở.
Đôi mắt của Thịnh Thế đều đã đỏ như máu, anh lại giơ chân lên, đạp mạnh một cái.
“Chìa khóa đến rồi ————” bà quản gia giơ một chùm chìa khóa lớn lên, xông vào.
Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới, vẫn cứ đạp, sau đó cửa thật sự bị anh đá văng ra.
Cửa bắn ngược lên trên vách tường phía sau, đập mạnh một phát, vừa khép lại, vẫn còn lung la lung lay đong đưa không ngừng.
Thịnh Thế giơ tay lên đẩy mạnh cửa ra, bước nhanh vào trong phòng tắm.
Sau đó cả người anh liền cứng ngắc ngay tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.
Bà quản gia đi theo chân Thịnh Thế đi tới, bà nhìn thấy cậu Thịnh bỗng nhiên đứng lại bất động, liền lên tiếng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt bà quản gia hiện đầy kinh ngạc, ngay sau đó, từng chút từng chút một biến thành khủng hoảng, hai mắt mở thật to, một chữ cũng không nói ra được.
Lúc Thịnh Thế nghe được giọng nói của bà quản gia, hơi lấylại được chút tinh thần, sau đó anh khẽ chớp mắt, gắng sức nhìn cảnh tượng ở trước mặt, phát hiện giống như cảnh anh mới vừa nhìn thấy như đúc, anh cảm thấy máu toàn thân anh trong nháy mắt bị chảy ngược rồi.
Màu đỏ.
Cả phòng tắm đều là màu đỏ.
Giống như mặt trời chiều lúc anh ngồi họp ở trong phòng hội nghị nhìn thấy ngoài cửa sổ.