Các binh sĩ đồng loạt bị lay tỉnh, bọn họ mắt đang ngái ngủ đứng dậy, mơ màng nhìn về đại quân Thổ Phồn bắt đầu tập kích ở đằng xa, lúc này tiếng chuông trên đầu thành lại gióng vang lần nữa, tiếng gióng sắc nhọn ré tai dị thường: “tang! tang! tang!”
Tất cả quân Đường đều chạy vội lên đầu thành, ngoại trừ trọng thương binh ra, khinh thương binh cũng đã băng bó xong vết thương, một lần nữa ra trận, bọn họ tinh thần bừng bừng phấn chấn, trương cung đáp tên, chuẩn bị lần nữa tiến hành huyết chiến.
“Các huynh đệ, mấy vạn viện binh của đại tướng quân đang ở ngoài trăm dặm, chúng ta chỉ cần kiên trì hai canh giờ, chỉ cần hai canh giờ, chúng ta sẽ có thể kích bại kẻ địch, các vị huynh đệ, chiến dịch hôm nay, ắt sẽ ghi vào trong sử sách của Đại Đường!”
Hạ Lâu Dư Nhuận cất giọng khàn khàn tiến hành việc động viên chiến đấu lần cuối, quân Đường cũng nhanh chóng tập kết, tính luôn cả khinh thương binh, quân Đường có sức chiến đấu còn lại năm nghìn người, Hạ Lâu Dư Nhuận lo lắng nhất chính là quân Thổ Phồn từ hai bên nam bắc đồng thời tiến công, bọn họ còn có bốn vạn người, chắc chắn là có thể làm được, bây giờ điều kỳ vọng duy nhất là sau trận huyết chiến đêm qua, quân Thổ Phồn đã không còn nhiều vũ khí công thành như vậy nữa, đêm qua đã phá hủy mấy trăm chiếc thang công thành, hắn tin rằng thang công thành của Thổ Phồn đã không nhiều nữa, không thể tiến hành hai mặt tác chiến.
Sự thật đã chứng minh Hạ Lâu Dư Nhuận phán đoán chính xác, quân Thổ Phồn quả thật không có nhiều thang công thành như vậy, bọn họ không thể tổ chức hai mặt tiến công, quân Đường vừa mới tiến vào bị chiến, đội ngũ quân Thổ Phồn công thành đợt đầu tiên, khoàng chừng năm nghìn người bèn đã giết đến, ba phương trận đại quân màu đen đã xếp thành tuyến ngang, như sông lớn cuộn trào, từ góc tây nam của thành Thả Mạt che trời lấp đất mà giết đến.
Người ta thường nói có được tất có mất, có mất ắt có được, Cho dù đêm qua quân bài đỏ của Thổ Phồn đã mất quá nhiều thời gian dùng vào việc hủy hoại máy ném đá, đã bỏ qua cơ hội chiến đấu tốt nhất, nhưng hôm nay bèn đã hiển thị ra chiến quả mà đêm qua trông có vẻ ngu xuẩn của quân Thổ Phồn, di dời lắp đặt máy ném đá mới không phải là một chuyện đơn giản, ít nhất phải mất thời gian cả nửa ngày trời, vì vậy mà lúc này trên đầu thành phía tây đã là trống không, quân Đường đã mất đi máy ném đá đả kích ở cự ly xa.
Quán Thổ Phồn bèn đã nắm bắt lấy sự trống trải sơ hở này của quân Đường, dùng năm nghìn quân xếp bè làm tiên phong, rầm rộ hiên ngang mà giết tới, bè xếp là dùng để vượt qua sông hộ thành, nhưng cũng là để chống đỡ máy nỏ của quân Đường.
Khi Thổ Phồn bước vào trong phạm vi bảy trăm bước, ba trăm chiếc máy nỏ trên đầu thành đồng thời phát bắn. Ba trăm mũi tên mẹ và hai nghìn một trăm mũi tên con vẻo vẻo bắn đi phía quân Thổ Phồn, Quân Thổ Phồn lập tức dựng bè xếp lên, tên sắt tiềm tàng sức công phá mạnh đồng loạt bắn lên trên bè xếp, phát ra một loạt tiếng vang ‘tóc! tóc! Tóc’ đại bộ phận đều cắm chặt trên bè xếp.
Đây chính là kinh nghiệm, sau khi đã trải qua một lần huyết chiến, đôi bên đều phát hiện nhược điểm của đối phương mà tăng cường tận dụng, nếu như mất đi sức xông kích cự thạch của máy ném đá, người Thổ Phồn đối phó với máy nỏ của quân Đường bèn đã có thể dễ dàng hơn, người Thổ Phồn đã đánh trận với quân Đường gần trăm năm, bọn họ biết làm thế nào đối phó với máy nỏ.
Cũng vậy, quân Đường cũng biết được nên làm sao đối phó với thang đãng thành của người Thổ Phồn, Chiếc thang của bọn họ là thang tổ hợp, dùng từng đoạn thang gỗ tạm thời ghép lại mà thành, bên ngoài dùng da bò bọc lại. Do chiếc thang cần phải dài bảy trượng, vì vậy hình dạng của chiếc thang là dưới rộng trên hẹp, dưới to trên hô, đây làm cho số người đăng thành của Thổ Phồn trở thành hình kim tự tháp, người phía dưới nhiều, còn bên trên nhiều nhất chỉ có thể đi ngang hai người, nếu như số lượng không nhiều, quân Đường bèn có thể lấy đội làm đơn vị, năm mươi người đối phó một chiếc thang thành, ngoại trừ cung tên và gỗ lăn đá ném, quân Đường lại sử dụng cả hỏa dầu, đây chính là vũ khí lợi hại đối phó với quân Thổ Phồn.
Trải qua một đêm huyết chiến, quân Đường cũng đã hấp thụ bài học của tối qua, tối qua quân Đường thương vong quá nhiều chủ yếu là bị mũi tên dưới thành gây thương tích, lần này binh sĩ quân Đường bèn không giống như hôm qua mà vươn người hướng xuống dưới thành xạ kích nữa, bọn họ sẽ lợi dụng lỗ xạ kích trên tường thành và khiêng đỡ của chiến hữu để yềm hộ mà tiến hành xạ kích.
Máy nỏ của quân Đường không phát huy uy lực quá lớn, quân phương trận đầu tiên của Thổ Phồn bèn đã xông đến dưới thành, ‘Ầm’ một tiếng kê lên bè xếp, đem từng chiếc thang dựng về phía tường thành. Trên đầu thành bỗng chốc vạn tiễn cùng bắn ra, gỗ lăn đá ném từ trên đầu thành đập xuống, tên như mưa dày, đá như mưa đá, gần một ngàn binh sĩ Thổ Phồn đầu tiên xông qua sông hộ thành bị tên bắn trúng, bị đá đập trúng, xương gãy gân đứt, kêu lên thảm thiết. Lúc này quân Thổ Phồn đã bắt đầu phản kích rồi, bọn họ hai người một nhóm, một người giơ đôn bài, một người xạ kích, mũi tên che trời lấp đất bắn đi về phía trên thành, mũi tên dày đặc trên dưới đã hình thành nên một chiếc lưới tên.
Theo việc mấy chục chiếc thang đăng thành trước sau đã kê lên trên tường thành, sĩ binh Thổ Phồn ùa lên như ong vỡ tổ, đợt công thành lần thứ hai của một vạn năm nghìn người của quân Thổ Phồn lại một lần nữa lao vào trong chiến trường. Lúc này quân Thổ Phồn đã bò vào ba vạn người, còn quân Đường chỉ có năm nghìn người, lấy tỷ lệ chênh lệch dùng một chọi sáu tiến hành trận huyết chiến liều mình với quân Thổ Phồn.
Mười mấy chiếc thang trước sau bị tưới lên hỏa dầu, lửa lớn trong tiếng thảm kêu đã cháy lên hừng hực, hơn một trăm binh sĩ Thổ Phồn trên thang thành bị thiêu cháy đến không thề chịu đựng được, đều đồng loạt nhảy xuống thang thành…
Hai viên quân Đường xách theo nổi nấu quặng, đem nước quặng nấu tan chảy trong nổi quặng dội về phía đám binh sĩ Thổ Phồn trên thang thành.
ở mấy nơi tiến công trọng điểm của quân Thổ Phồn, không ngừng có binh sĩ Thổ Phồn hung hãn xông lên đầu thành, lại không ngừng có quân Đường ngoan cường mà anh dũng giết xuống dưới, đôi bên máu thịt tung bay, liều nhau sống chết, một viên binh sĩ quân Đường bị trường kiếm xuyên thấu lồng ngực, hắn dốc hết sức mạnh cuối cùng, ôm lấy binh sĩ Thổ Phồn cùng nhau rơi xuống dưới tường thành…” một trận chiến công phòng tanh máu mà tàn khốc đã tiến hành ở Thả Mạt thành.
Quân Thổ Phồn cứ phảng phất như quân đoàn ma quỷ đến từ địa ngục, chiếm lấy Thả Mạt thành đã trở thành cơ hội sinh tồn cuối cùng của bọn họ, một vạn người cuối cùng cũng nhập cuộc vào chiến đấu, bọn họ đã bất chấp cái chết, dốc hết mọi cách có thể nghĩ ra được.
Dưới cầu treo, mấy chục người Thổ Phồn dẫm lên thi thể của đồng đội chất lên như trái núi mà bỏ lên trên cầu treo, bọn họ ra sức phá hủy xích sắc khúc gỗ kéo giữ cầu hộ thành, xích dài vuột bay, cầu hộ thành sập xuống ầm ầm…
Cầu hộ thành đổ xuống làm cho chiến cục bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, ba nghìn binh sĩ Thổ Phồn khoác lấy da trâu sống ôm lấy gỗ công thành lớn dài mười lăm trượng, dưới sự phòng hộ dày đặc của hơn nghìn cái khiêng đỡ, một lần lại một lần xông kích về phía cửa thành, Lúc này, cung tên, cự thạch, hỏa dầu của quân Đường đều không thể lay chuyển con sâu thiết giáp nghìn chân này.
“Ầm!”
Cửa thành đang lung lay, Thả Mạt thành đang rung chuyền, ngói thành và bùn đất đô xuống ào ào, con sâu thiết giáp nghìn chân một lần nữi lùi ra sau trăm bước, trong tiếng kêu gào xé như dã thú, cự mộc mang theo sức mạnh của nghìn vạn cân, một lần nữa điên cuồng lao về phía cửa thành Thả Mạt.
Lại là một tiếng va đập làm rúng động trời đất, tường thành đang lung lay dữ dội, binh sĩ quân Đường trên thành không thề đứng vững, đồng loạt ngã xuống, cửa thành Thả Mạt đã lung lay sắp đổ, mất thấy Thả Mạt thành đã sắp không còn giữ được nữa, rất nhiều quân Đường đều tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Mà đúng vào lúc này, vùng đất hoang phía xa đột nhiên truyền đến tiếng còi hiệu
thấp trầm, giống như một cơn gió bão trên vùng thảo nguyên, tiếng sấm trong đồi núi sâu.
“Tiến quân! Tiến quân về Thả Mạt thành!”
Lý Khánh An khua động chiến đao, con ngựa của vua của hắn phóng mình tung bay, lông mao màu trắng phấp phới, bay đến trên chiếc mũ màu vàng kim của hắn, ở phía sau hắn, cờ lớn phần phật trong gió, thiên quân vạn mã lao chạy trên vùng thảo nguyên, ba vạn năm nghìn kỵ binh ào ào xông lên, vó ngựa làm tung bay cát sỏi phía dưới, cát bụi ngập trời cuốn đất, che mờ hết ánh nắng ban mai, sát khí phảng phất như cơn gió bão trên vùng hoang mạc, càn quét về phía quân Thổ Phồn.
Sự đen tới bao trùm Thả Mạt vào giờ khắc này đã bị xua tan, quân đội Thổ Phồn đang khóc thét, sự khiếp sợ cực độ bao phủ lấy bọn họ, bọn họ từ bỏ cả việc công thành, hoang mang không biết phải làm sao.
“Tập kết! Chống cự!”
Thượng Gia Tố kêu gào lên thất thanh, nhưng quân Đường đã xông vào trong đại doanh của bọn họ, chiến mã bọn họ lưu lại trong quân doanh đã trở thành chiến lợi phẩm của quân Đường, chiến đao huơ động ánh sáng chói lòa, trường mâu nghiễm nhiên trở thành rừng rậm, trên mặt đất vang vọng tiếng rống giận của quân Đường, thiết kỵ cuồn cuộn, đổ ập đến binh sĩ Thổ Phồn vẫn còn chưa kịp tập kết.
Thú bị vây thì càng ngoan cố chống cự, quân Thổ Phồn tuy là đã mất đi chiến mã, nhưng bọn họ vẫn liều chết chống cự, bọn họ đơn giản đứng xếp thành đội, có người thì tay cầm trường mâu, người thì tay cầm đôn bài và trường kiếm, có người thì trương cung đáp tên, những mong liều chết chống trả, nhưng kỵ binh quân Đường đông nghịt thoáng chốc đã xông đến trước mắt, khí thế vũ bão của sự xông kích làm cho bọn họ không mở mắt được, không ít người phát ra tiếng kêu sào tuyệt vọng.
Ba vạn năm nghìn kỵ binh như phong ba bão tố xông vào trong quân Thổ Phồn, đã xông ra một đường máu, trong con đường máu này đạp bay hết mọi thứ, áp đảo mọi thứ, đập tan mọi thứ, binh sĩ Thổ Phồn dưới vó ngựa lăn lốc, hoành đao chém đứt cổ của bọn họ, trường mâu xuyên thủng lồng ngực của bọn họ, đầu người lăn lốc xuống đất, tứ chi máu thịt tung bay, sương máu mù mịt trong không khí, tiếng thét, tiếng thám kêu vang khắp cả hoang mạc.
Quân Đường như thủy ngân ngấm đất mà xuyên thấu đại trận của quân Thổ Phồn, đem bọn họ nhất nhất chia cắt bao vây, cho dù quân Thổ Phồn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, nhưng sức chiến đấu của bộ binh và kỵ binh quá chênh lệch, làm cho bọn họ liên tiếp bại lui, từ thương thám trọng.
Trên đầu thành, Hạ Lâu Dư Nhuận cuối cùng đã tìm được vương kỳ của Lý Khánh An, nơi vương kỳ đi qua, nơi đó tan tác, hắn kích động đến khó mà cưỡng lại, quay đầu thét lớn nói: “Các huynh đệ, theo ta ra thành tác chiến!”
Cửa thành Thả Mạt thành mở rộng ra, mấy nghìn kỵ binh quân Đường từ trong thành chạy ra như bay, bọn họ như một con dao găm sắc nhọn, trực tiếp đâm vào phía sau đội thân binh của Thượng Gia Tố, thoáng chốc bèn đã mở ra được một con đường máu, Hạ Lâu Dư Nhuận đại đao tung bay, quân Thổ Phồn dưới đao của hắn tử thương chất đống, lúc này bọn họ cách Thượng Gia Tố đã chưa đầy hai mươi bước, Hạ Lâu Dư Nhuận rống lên một tiếng: “Kẻ lấy đầu Hồ do*, thăng quan ba cấp, thường tiền năm nghìn quan!” (*HỒ do: thủ lĩnh người Hồ)
Binh sĩ quân Đường dưới sự khích lệ của việc trọng thường, trở nên như hổ tựa sói, người người chen nhau tiến lên, giết về phía chủ tướng Thổ Phồn ngoài mấy chục bước, giết đến binh sĩ Thổ Phồn liên tiếp bại lui, tử thi khắp nơi, mắt thấy cách Thượng Gia Tố đã không đầy mười bước nữa.
Lúc này, một hiệu úy quân Đường trương cung đáp tên, phi ngựa bắn nghiêng, Thượng Gia Tố tránh đi không kịp, bị một tên bắn trúng ngực trái, lật minh ngã ngựa, bị thân binh của hắn cửu dậy, mấy trăm thân binh của Thượng Gia Tố thấy quân Đường dũng mãnh vô cùng, khó mà chống đỡ, mà chủ soái lại bị thương trước ngực, vạn bắt đắc dĩ, chi đành hộ tống chủ soái của bọn họ trốn chạy về phía tây, Cùng với việc Thượng Gia Tố dẫn đầu đào tẩu, soái kỳ bị quân Đường chém ngã, mấy vạn đại quân Thổ Phồn trong sự tuyệt vọng và hãi hùng cuối cùng đã suy sụp, bọn họ tranh nhau mà trốn chạy giữ mạng, quăng mũ cởi giáp, tháo chạy tán loạn trên hoang mạc, nhưng bọn họ chạy không lại thiết kỵ của quân Đường, đồng loạt ngã xuống đất, vó ngựa phẫn nộ từ trên người bọn họ phi ngang qua.
Cát bụi trong không trung đã tan hết, ánh rạng đông thắng lợi lại một lần nữa bao phủ Thả Mạt thành đang ngâm mình trong đẫm máu.
“Đầu hạ biên quân trễ, Hồ quốc thảo mộc dài.
Ngựa phi hơn phi điểu, trời cao vượt chiều tà.
Đô hộ mới xuất sư, tháng năm phát quân trang.
Binh giáp hai trăm vạn, chênh chếch một ánh vàng.
Giương cờ phất Côn Lôn, gióng trống chấn Bồ Xương.
Thái Bạch dẫn quân quan, thiên uy lâm đại hoang.”
(Bài thơ “Vũ Uy tiễn phản quan Lưu Đan đi đến hành doanh An Tây, tiện trình Cao Khai Phủ” của tác giả sầm Tham)
(Thả Mạt thành chính là Bá Tiên trấn, chiến dịch Bá Tiên trấn của năm Thiên Bảo thứ mười một chính là xảy ra ở nơi này.)
Trận chiến Thả Mạt thành do chủ lực của Lý Khánh An kịp thời đến mà đoạt được chiến quả huy hoàng, năm vạn quân Thổ Phồn tiến công An Tây và sán ngày hậu cần đều toàn bộ bị tiêu diệt. Trong hai trận chiến dịch này đã giết hơn hai vạn quân Thổ Phồn, bắt sống ba vạn người, gia súc đoạt được hơn hai mươi vạn con, chỉ là chủ soái Thổ Phồn Thượng Gia Tố dưới sự liều chết bào vệ của hai ngàn mấy binh sĩ của mình cuối cùng cũng trốn thoát thành công, Bọn chúng đã trốn vào cao nguyên, sống chết chưa rõ.
Nhưng trận chiến Thả Mạt thành chỉ là một khâu nhỏ trong trận đại chiến Đường Phồn này, dù cho quân Đường đã toàn thắng trong khâu này, nhưng một khâu khác, phía tây Thổ Hỏa La quân Đường lại gặp phải nguy cơ nghiêm trọng.
Trung tuần tháng chín, bảy vạn quân Thổ Phồn chủ lực dưới sự dẫn dắt của Thượng Tức Đông Tán, từ Đại Bột Luật đi vào nước Khiết Sư, đoạt được Thất Mật thịnh sản lương thực, có được chu cấp của nơi này và trong vòng nửa tháng sau lại tiếp tục vượt sông Sindh đi vào Thổ Hỏa La, Tại Thạch Hãn Ng bảy vạn quân Thổ Phồn đánh bại liên quân Thổ Hỏa La sức chiến đấu tương đối thấp, trước sau giết chết hai vạn tù binh chiến tranh.
Sự tàn bạo của binh sĩ Thổ Phồn đã chấn động chư quốc Thổ Hỏa La, bọn chúng lũ lượt cầu cứu An Tây. Nhưng lúc này do quân Hồi Hột nam xâm, uy hiếp đến an toàn Toái Hiệp, hai vạn quân Đường Toái Hiệp vốn dĩ chi viện cho Thổ Hỏa La lại bị buộc phải bắc tiến để chống lại người Hồi Hột, còn tám ngàn quân Đường tại Thổ Hỏa La lại chỉ tập trung tại vùng mỏ bạc núi Ba Tích, không cách gì nam viện.
Thổ Hỏa La đang trống vắng quân Đường, Thổ Phồn thừa nước đục thả câu, bọn chúng sau một lần nữa đánh bại liên quân Thổ Hỏa La tại thành A Hoán, chiếm lĩnh thành A Hoán, Dưới áp lực lớn mạnh của quân Thổ Phồn, vương thất các tiểu quốc như Nguyệt Thị, Vương Đình, Cao Phủ, Đại Hãn, Cô Mặc.. đều lần lượt trốn khỏi Thổ Hỏa La, và dưới hộ vệ của quân Đường tại núi Ba Tích trốn đến Toái Hiệp tỵ nạn.
Lúc này, tán phổ Thổ Phồn đã phái ra ba vạn viện quân đến Thổ Hỏa La, khiến quân lực của chúng tại Thổ Hỏa La lên đến mười vạn, Thượng Tức Đông Tan cũng lập tức phái ra tám đội quân đến xâm chiếm các điểm quan trọng tại Thổ Hỏa La, đến đây toàn bộ Thổ Hỏa La đã bị quân Thổ Phồn chiếm lĩnh.
Cùng với việc đại quân Thổ Phồn chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, khiến cục diện An Tây trở nên khó đoán.
Mục tiêu của Thượng Tức Đông Tán không chỉ là Thổ Hỏa La, mà là cả bồn địa Fergang, Đi thêm về phía nam nữa, nuốt cả Sindh và Thiên Trúc, có thể giúp Thổ Phồn đi ra khỏi cao nguyên, có được cứ điểm phát triển thật sự, sau đó quay đầu trở lại tranh bá cùng Đại Đường, Đây mới là mục tiêu mà thượng tầng Thổ Phồn đặt ra, Thổ Hỏa La chẳng qua là bước đầu tiên của họ.
Hạ tuần tháng chỉnh lý Khánh An đã quay trở về Toái Hiệp, bắt đầu điều binh khiển tướng nhằm vào Thổ Hỏa La, Phía tây tuyến hắn lệnh hai vạn quân Đường đóng tại Khang Quốc nam hạ, vào trụ quân tại Sử Quốc và Thiết Môn Quan.
Trung tuyến Lý Khánh An lại điều hai vạn quân Đường của Thạch Quốc và một vạn quân Đường tại Cự Chiến Đề, tổng cộng ba vạn người cùng đến núi Ba Tích, hợp lực cùng tám ngàn đại quân Đường vốn đóng tại núi Ba Tích trú thủ tại bốn mỏ bạc lớn, nghiêm phòng quân Thổ Phồn đến xâm chiếm mỏ bạc.
Còn phía đông tuyến, hắn bổ nhiệm cho Hạ Lâu Dư Nhuận làm Thổ Hỏa La đô đốc, dẫn hai vạn quân Đường đến trú phòng tại Thức Nặc quốc (nay là nam Siksati của Pamirs), Và lại bổ nhiệm An Bảo Chân làm binh mã sứ Quy Nhân quân, dẫn thêm năm ngàn binh sĩ đến Tiêu Bột Luật, số quân Đường đóng tại Tiêu Bột Luật đã lên đến tám ngàn người.
Cuối cùng là nam tuyến, Lý Khánh An lệnh cho Phong Thường Thanh làm đô đốc Sindh, toàn quyền phụ trách yếu vụ quân chính tại Sindh và Puiýab, cho phép hắn được mộ binh tại địa phương, phòng tránh người Thổ Phồn đến xâm chiếm Sindh.
Sau một loạt các an bài khẩn cấp, tạm thời xoa dịu lại nguy cơ An Tây vì nguyên do người Thổ Phồn đến xâm lăng.
Đầu tháng mười, Thượng Tức Đông Tán phái đại tướng Luận Chi Tàng dẫn năm ngàn quân tấn công nước Giải Tô quốc phía bắc Thổ Hỏa La. Đây là một tiểu quốc Thổ Hỏa La duy nhất mà Thổ Phồn chưa xâm chiếm, nơi đây có mỏ bạc Lạc Nhật của An Tây, và là mỏ bạc lớn thứ hai của An Tây. Ba vạn thợ mỏ Thổ Hỏa La đang khai khoáng tại đây, và có năm ngàn quân An Tây trú quân.
Tại cốc địa Phóng Xích (*Pyandzh) cách Giải Tô quốc tám mươi dặm về phía nam, quân Thổ Phồn bắc tiến đã gặp phục kích của quân Đường, Thổ Phồn bị chết hơn ba ngàn người, chủ tướng Luân Chi Tàng trong lúc bỏ chạy đã ngã xuống vực thẳm chết. Đây là thất bại đầu tiên mà quân Thổ Phồn gặp phải khi Thượng Tức Đông Tán tấn công Thổ Hỏa La, Lúc này, trận tuyết đầu tiên của Thổ Hỏa La đã roi, nhiệt độ thời tiết dần hạ, sông ngòi bắt đầu đóng băng.
Việc tiến quân Giải Tô quốc thất bại cùng mùa đông đến, và cùng lúc ấy tin quân Thổ Phồn bắc tuyến bị đại bại tại thành Thả Mạt cũng đã đến Thổ Hỏa La, bao nhiêu điều kiện bất lợi cộng lại khiến Thượng Tức Đông Tán không thể không tạm thời nán lại dă tâm muốn bắc tiến bồn địa Fergang, phái người về Lhasa báo cáo quân tình với tán phổ.
Toái Hiệp Triệu vương phủ, trong phòng mùi thuốc nồng nàn, trắc phi Như Thi của Lý Khánh An đương ngồi trước một chiếc lò đất đỏ nho nhỏ cẩn thận quan sát thế lửa trong nổi thuốc, Lý Khánh An vì đường dài bôn ba lại công thêm lo lắng cho nguy cơ của Thổ Hỏa La, sức khòe có phần mệt mõi, hai ngày nay lại càng lúc càng nghiêm trọng nên đành nghỉ ngơi lại nhà.
Trong bốn người thê thiếp của Lý Khánh An, Minh Nguyệt và Như Họa đã đến Trường An, Toái Hiệp chỉ còn lại Vũ Y và Như Thi hai người, vốn dĩ hai nàng cũng định vào Kinh cùng Minh Nguyệt, nhưng do con gái Lý Tư Đóa bỗng sinh bệnh, không thể chịu được đường xá xa xôi, Như Thi đành phải ở lại, còn Vũ Y thì vốn không muốn về Trường An, nên cũng ở lại chung bầu bạn cùng Như Thi, Như Thi cũng rất vui mừng vì cuối cùng sau bao nhớ nhung thì phu quân cũng đã trở về, Lý Khánh An cũng nói rồi, lần sau sẽ đợi hắn về Trường An dẫn hai nàng cùng về.