” Mở miệng ra.”
Giọng nói lạnh lùng mà ngắn ngủi kia như sắc lệnh từ một nhà vui ban xuống không cho phép người khác cự tuyệt, mà Diễm An An đầu óc cô ngay lúc này hoàn toàn trống rỗng bỡi vì những hành đồng quái lạ này của hắn.
Phải nói trước giờ khi hắn làm thì chỉ cho cái vật to lớn kia vào bên trong mà thôi nào lắm trò như thế, mà cái cảm giác bị Lạc Tu Minh hôn khắp cả mặt và môi kia làm cho Diễm An An cảm thấy rất kinh tởm.
Chẳng phải vì cô cao ngạo hoặc hắn không đẹp trai mà thật sự nếu ai trên đời này gặp được một người xa lạ thậm chí là người mà bản thân mình chán ghét hôn như thế có cảm thấy nhợn người hay không.
Đôi với Diễm An An mà nói người mà cô đã đánh dấu rằng không tốt thì làm cái gì bản thân cô đều thấy phản cảm, nhưng mà Diễm An An là một người lý trí và bị trọng lượng của mình.
Vậy nên kia nghe thấy yêu cầu của hắn Diễm An An không suy nghĩ nhiều mà mở to miệng ra đón nhận lấy chiếc lưỡi tham lam của hắn.
Dễ hiểu thôi, đôi với Diễm An An mà nói sau hai lầm thừa chết thiếu sống kia thì bóng ma của Lạc Tu Minh để lại trong lòng cô quá lớn, cho nên đối với hắn cho dù muốn hay không thì trong lòng Diễm An An cũng chẳng có ý chống đối.
Mà đối với Lạc Tu Minh khi thấy cô ngoan ngoãn mở rộng miệng thì chiếc lưỡi tham lam khi chẳng e ngại gì mà càng rỡ tiến vào bên trong l.iếm l.áp lấy chiếc lưỡi mềm mại của Diễm An An.
Đôi bàn tay to lớn của Lạc Tu Minh bất giác siết chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của Diễm An An vuốt ve lấy tấm lưng trần mềm mại của cô như đang chiều chuộng thú cưng của mình vậy.
Cho đến kia Diễm An An như muốn hết hơi hắn mới cam tâm tha cho chiếc miệng kia của cô mà duy chuyển đến vành tay ngọc ngà hung hăng vương chiếc lưỡi ra mà l.iếm l.áp.
” Ong…ong..”
Đầu óc Diễm An An muốn nổ tung như có một dòng điện chạy qua người làm toàn thân cô tê dại, thân thể mềm mại của cô bất giác rung rẩy lên vài cái gì hành động này của hắn.
Diễm An An trước trước chưa có cảm giác như thế này nên hoảng sợ lắp bắp nói.
” Anh..Anh…Anh đừng hôn nơi đó, tôi cho anh vào bên trong có được hay không ?”