Hắn chọn góc khuất ngồi trầm lặng một mình, Lâm Tử thấy thế lại gần chào:
” Chào buổi sáng! Uống gì không tôi làm? ”
” Pha cho tôi một ly đặc biệt nhất! ” _ Hắn nói như ra lệnh.
Lâm Tử sắc mặt vô cảm không nói gì chỉ lẳng lặng vào quầy pha chế, lúc sau nó đem tới cốc cà phê thơm lừng hương vị đăng đắng của cà phê làm hắn cảm giác đắng thẫm trong tim. Hắn khẽ hớp từng ngụm nhỏ từ từ thưởng thức miệng cong lên nụ cười chết chóc phán: ” Khừ…! Quả là đặc biệt đến tận tâm can! ”
Thời gian như chạy đua với tác giả, thoáng chốc đã 11 giờ 30 trưa.
Lâm Tử thấp thoáng đi vào tay kéo chiếc vali bước ra khỏi cửa, chú Bình cùng toàn thể bạn bè kéo nhau ra tiễn.
Hiểu Tinh là người xúc động nhiều nhất. Cô ôm chặt nó mếu máo:
” Hức hức… Cậu… đi…nhớ giữ gìn sức khỏe…! ”
Lưu Trinh đồng cảm xúc, cô nàng bám lấy nó khóc nức nở: “…Huhuhu!….Cậu không đi có được không? ”
Ngay cả Tuyết Anh cũng không nhịn nổi nước mắt nước mũi giàn giụa ôm nó:
” Chúc cậu thượng lộ bình an! ”
Lâm Tử bị những giọt lệ nữ nhi kia làm nó nghẹn ứ cổ họng, tim thắt lại. Nó cố đè nén cảm xúc của mình bất đắc dĩ khuyên can: ” Các cậu… thiệt là…! Thôi nín hết đê, ở lại mạnh giỏi! Này, con trai các người sao không lên tiếng dỗ dùm cái đi đứng đực ra đó làm gì? ”
Du Vỹ Tường nhếch hàm: ” Được rồi, đừng khóc nữa Hiểu Tinh à! Còn hai người kia nữa bớt đau thương đi! “
” Cái gì mà bớt đau thương? Cậu ấy đi về quê chứ có chết đâu mà anh nói thế? ” _ Hiểu Tinh tức giận.
Nó thở dài: ” Hầy…khổ với các cậu! Tới giờ rồi, tớ phải đi không trễ mất! ”
Lần lượt Du Vỹ Tường tiến đến bắt tay nó tiện thể choàng tay ra sau lưng nó trao cái ôm thấm tình chiến hữu:
” Bảo trọng! ”
” Anh cũng thế! ” _ Nó vỗ lưng cậu.
Rồi đến Lập Tuyên sau cùng là Lực Quân cũng ôm một cái chào tạm biệt.
” À…Chú….! ” _ Nó chạy nhanh ôm chầm lấy chú Bình đang nước mắt lưng tròng.
” Cảm ơn chú những năm tháng qua đã cưu mang giúp đỡ cháu trong suốt thời gian qua! Cháu không biết lấy gì đền đáp đại ân đại đức của chú! ” _ Lâm Tử cảm xúc chực trào khóe mắt cay xè.
Chú Bình vuốt lưng nó dặn dò:
” Nhớ về thăm chú nghe hôn! Đi đường cẩn thận! ”
Cổ Huyết đứng một bên chợt cất tiếng: ” Tôi cũng đi đây! Các người ở lại giữ sức khỏe đấy! ”
Vỹ Tường ngạc nhiên hỏi: ” Cậu… cũng đi cùng Lâm Tử sao? ”
” Chỉ là… đi chung một đoạn đường thôi, sau đó nơi ai nấy về! ” _ Cổ Huyết nói.
Dứt câu, hắn nắm cổ tay Lâm Tử lôi đi thật nhanh.
Đã đến địa điểm chuẩn bị xuyên không, Nó mở cặp ra lấy quyển sổ lật ra hai phía.
Lâm Tử dạ bồn chồn: ” Này, anh có chắc là cách này đúng không vậy? ”
Hắn vuốt cằm khẳng định: ” Theo nghiên cứu suốt mấy ngày qua của tôi thì không thể sai được! ”
Nó quẹt mồ hôi chắc lưỡi hỏi: ” Trời nắng chang chang như vầy, sao chưa thấy gì lạ xảy ra hết vậy? ”
” Cô đừng nóng vội, thời cơ chưa đến mà! Đợi thêm tí nữa xem sao! ” _ Cổ Huyết đứng dưới ánh nắng thư thả nói.
Lâm Tử nâng tay áo lau mồ hôi nhễ nhại than thở: ” Haizzz… Đứng kiểu này hoài có mà trúng nắng chết chứ xuyên không nỗi gì! ”
Hắn lắc đầu nhìn nó rồi lột chiếc áo khoác ra trùm lên đầu Lâm Tử lạnh lẽo phán: ” Trùm lên! ”
Lâm Tử được hắn ban chiếc áo người liếc trộm vài cái rồi ngó đông ngó tây dòm lên trời.
Đúng 12 giờ!….
Bầu trời xuất hiện một mảng đen đang dần nuốt 1/4, vào phút sau nó bị che mất một nửa. Thoạt nhiên, quyển truyện ngài tác giả đột nhiên có luồng gió mạnh thổi lật lật bay từng trang giấy.
Vào thời khắc giao thoa mặt trời sắp bị mặt trăng nuốt hết trong trang cuối bỗng lóe lên luồng sáng chói lòa, nó và Cổ Huyết bị luồng ánh sáng đó làm chói cả mắt.
Hắn ta hô to một tiếng: ” Lâm Tử… mau bước vào! ”
Nhanh như cắt, hắn tóm lấy cổ tay nó nhảy vào…………
Chéo……..Luồng sáng nuốt trọn hai con người vào tập truyện.
Ngay lập tức, quyển sổ tự động đóng lại và biến mất mang theo hai vật thể là Lâm Tử tác giả cộng ngài Ma Huyết Đại Vương lọt vào khoảng không gian tối đen như mực.
A……A…..!
Nó và hắn bị cuốn trôi vào vòng xoáy thời gian theo sau hai người đó là quyển truyện cũng đang bay với tốc độ một ngàn kilomet trên giờ.
……….
Tên Cổ Huyết này thực sự hắn không hề có ý định trở về nơi hắn sinh ra.
Sự thật tới lúc này mới hé lộ chính là…. Hắn ta cố siết chặt tay nó với ý nghĩa: ” Cô đi đâu…. ta nhất quyết theo đến cùng! ”
_ _ _ _ _