“Hơn nữa, ta vẫn băn khoăn tại sao bọn họ để ta biết mọi chuyện mà lại cho phép ta trở lại đây, chắc hẳn có gì không thoả đáng”.
Nguyễn Long mỉm cười tán thưởng tâm tư của Cao Bá Quát.
“Ngươi nói không sai, dù họ có biết hay không ta hiện tại cũng không thể công khai thân phận. Bởi vì chúng ta chưa có đủ lực. Bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ không vạch trần chúng ta mà chờ đợi thời cơ. Nếu họ thật tâm thì không có gì để nói. Nhưng nếu dị tâm thì càng phải để ta phát triển. Đến lúc ta không đề phòng chỉ cần ra tay khống chế mình ta là được, đỡ mất công mất sức hơn nhiều”.
“Còn việc tại sao bọn chúng để ngươi biết nhiều điều mà lại cho quay về tộc, ngươi nghĩ xem lúc dắt ngươi theo vào, bọn chúng có nghĩ để ngươi trở lại không”.
“Quả thật là không, lúc nào ta cũng phải ở bên các Lạc Hầu”.
“Vậy khi có chuyện lại để ngươi trở về, là vì sao?”
Cao Bá Quát ngẫm nghĩ hồi lâu, Nguyễn Long vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Có lẽ bọn họ muốn mượn ta để nói cho người Hồng Lĩnh biết về sự xuất hiện của thủ lĩnh bách tộc tại đây hòng tìm ra tin tức.”
Nguyễn Long khen ngợi:
“Khá lắm! Tám chín phần mười là vậy, hơn nữa nếu nói người không có âm mưu với thủ lĩnh bách tộc nhất, chỉ có thể là các tộc Hồng Lĩnh. Khi biết Âu – Lạc là cánh tay tương lai của thủ lĩnh, dĩ nhiên sẽ không ai làm khó dễ bọn họ.”
Mọi người gật gù khen phải, Mai An Tiêm hỏi:
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
“Vẫn tiếp tục kế hoạch phát triển Hồng thôn, tăng cường giao lưu với Âu – Lạc, đồng thời nhanh chóng thống nhất các tộc gia tăng thực lực”
“Cao Bá Quát, ngươi dẫn vài người trở lại nơi ở của Lạc – Việt, trợ giúp bọn họ xây dựng nhà cửa, cố gắng giữ mối quan hệ thật tốt. Có tin tức gì lập tức truyền về. Bảo bọn hắn dạy ngươi cách thức truyền tin.
“Ta quên nói cho mọi người, tộc Lạc Việt rất phát triển, bọn họ cũng có nhà ở, trồng trọt chăn nuôi như chúng ta”. Cao Bá Quát sực nhớ.
Mai An Tiêm kích động:
“Bọn họ trồng gì, nuôi gì?”
“Ta không đi lại nhiều nên không rõ, những chắc chắn họ trồng lúa, hơn nữa số lượng rất nhiều, mỗi ngày họ đều ăn cơm”.
Nguyễn Long nghe vậy càng thêm phấn khởi, nhìn sang Mai An Tiêm.
“Để ta đến đó một chuyến, dù các tộc khác có phá hủy nhưng chắc chắn còn sót lại, chỉ cần lấy được giống, theo chỉ dẫn của thủ lĩnh ngài, không lâu sau chúng ta hoàn toàn có thể lai tạo được”.
“Không cần ngươi đích thân đi, cử vài người trong đội trinh sát là được. Bọn họ cũng cần phải đi đây đó để tăng sự hiểu biết. Hiện tại ngươi cần ở lại, sắp tới sẽ có đại sự, cho người tìm giúp ta vài thứ”. Nguyễn Long mỉm cười đầy ẩn ý.
“Đại sự gì?”
“Sắp tới ngươi sẽ biết, mọi người hiện tại trở về Hồng thôn. Long lão! Người lựa chọn một số gia đình đến đây khai khẩn đất hoang, dựng nhà, đào ao,… Biến xung quanh đây thành một thôn nhỏ. Chúng ta cần có người sinh sống nơi đây. Lúc trước ta đã quá chủ quan để bọn họ nhìn ra sơ hở.”
“Thủ lĩnh, Hồng thôn chúng ta nhân số còn quá ít, nếu chia ra sẽ chẳng còn lại bao nhiêu”.
“Ta đâu có kêu đem hết người đi, chỉ chọn vài gia đình là được”.
“Nhưng như thế thì biết bao giờ mới xong được việc?”.
“Yên tâm, ta đã chỉ Cao Lỗ chế tạo nhiều thứ, đảm bảo tiến độ làm việc sẽ tăng lên gấp nhiều lần, ta sẽ để Mai Thúc Loan ở lại phụ giúp ngươi. Trước mắt cứ như thế, sau này sẽ cung cấp thêm người đến đây”.
Mai An Long không nói thêm gì nữa, đoàn người bắt đầu quay về Hồng thôn.
Nhìn đoạn đường cây cỏ mọc um tùm, trong đầu Nguyễn Long vẻ ra từng bản kế hoạch phát triển. Thứ hắn thiếu nhất lúc này là thời gian. Các tộc bách Việt như hổ rình mồi đối với Hồng Lĩnh, mà trước mắt hắn đang dính líu đến tận bốn đại tộc.
Hằng đêm xem xét Lạc Đồ, Nguyễn Long biết rõ sự khủng bố của họ. Mỗi đại tộc đều có sự xuất hiện các thiên kiêu oai hùng của từng thời đại. Không hiểu sao lại cùng lúc xuất thế, sự cạnh tranh phải nói khoáng tuyệt cổ kim. Ngoài thiên kiêu của Việt tộc, các nước xung quanh cũng không thiếu những cái tên quen thuộc từng đứng trên đỉnh của nhân loại.
Nguyễn Long hào khí dâng lên, được so tài với các anh hùng của các thời đại thật kích thích biết bao. Hắn tin rằng bản thân mình sẽ không thua kém bất cứ ai, huống hồ hắn còn được sự hậu thuẫn của cả một đám thần nhân. Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ Thánh Gióng và đám bảo vật tặng hắn. Không biết Cao Lỗ đã xử lý ra sao với cây Phù Đổng côn. Tự nhiên Nguyễn Long sinh ra cảm giác ming chờ, bước chân bất giác nhanh hơn đôi chút.