Anh ấy nguyện ý vì ngươi mà trả giá sinh mệnh.
Đây là tình yêu ích kỷ của một Enigma.
Mới vừa rồi, Chu Lệ Lệ từ trong mắt Cận Ngôn nhìn thấy được ngọn lửa tình yêu không hề giữ lại này, cũng chậm rãi che giấu ngọn lửa thoán nảy lên trong lòng.
Có lẽ là vẫn nhớ được trong nhà còn người khác, Cận Ngôn và Chu Thụ hôn không bao lâu đã tách ra.
Lúc này bầu không khí an tĩnh hài hòa xuống dưới, không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ.
Cũng may, đứa bé lanh lợi Cẩu Phi Phi lập tức ra tay hóa giải, “Mọi người a, tới ăn chút đi, tôi mới vừa làm mấy cái sandwich. Không cần khách khí, xem như nhà của mình ha.”
Chu Lệ Lệ trừng mắt liếc hắn một cái, là người đầu tiên đứng dậy đi đến phòng ăn.
Bốn người từng người ôm ý nghĩ riêng mà nhai sandwich, không ai lên tiếng nói chuyện.
Bỗng nhiên mặt bàn vang lên “choang” một cái tựa như động đất, Chu Lệ Lệ nghiêng đầu nhìn ly sữa vừa đặt trước mặt mình.
Nàng giương mắt nhìn lên theo cánh tay đang cầm nó, liền thấy được ông chủ nhà mình với đôi mắt còn chưa tan hết ôn nhu, mà phần ôn nhu đó đều là Cận Ngôn cho, hơn nữa còn có thể tiếp tục cho rất nhiều.
Chu Thụ ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy cái ly đến gần Chu Lệ Lệ hơn, “Còn giận sao?”
Thấy Chu Lệ Lệ không phản ứng, Cẩu Phi Phi nhận lấy cái ly, đưa đến bên tay nàng, “Không giận, không giận.”
“Chị Julia muốn uống sô cô la nóng không? Để tôi đi làm một ly.” Cận Ngôn hôm nay cũng phá lệ ôn nhu ngoan ngoãn, vừa thấy chính là chú chó con đã được chủ nhân cho ăn no.
Vì thế, vị Omega oai phong một cõi được ba gã EEA chạy khắp nhà đổi biện pháp dỗ dành, nhất thời mặt mũi không chịu được.
Chu Lệ Lệ phiền lòng “Chậc” một tiếng, tựa như uống nước lọc mà một hơi uống sạch ly sữa trước mặt.
Lại thêm mấy phút trôi qua, Chu Lệ Lệ tựa hồ rốt cuộc buông tha chính mình, thở ra một hơi.
“Tớ đến đây không phải một hai muốn hỏi tội, cũng không phải ngăn cản quyết định của cậu, chỉ là…” Chu Lệ Lệ bất đắc dĩ nói, “Chỉ là cậu ít nhất cũng nên thương lượng với tớ một chút không được sao? Cậu biết sáng hôm nay nhận được điện thoại từ công ty thì tâm trạng của tớ thế nào không?”
“Bọn họ gọi cho cậu không được, đều chạy tới trách tớ, nói tớ mỗi ngày dung túng nên cậu mới tùy hứng như vậy. Nhưng đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là lần này cậu lại đặt tớ vào vị trí đối lập.”
“Không phải…” Chu Thụ giật giật môi, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào, đành phải buông một câu, “Lúc tớ làm việc này cũng là nhất thời cảm xúc dâng trào, không nghĩ nhiều như vậy, càng không phải cố ý gạt cậu.”
Chu Lệ Lệ nghe vậy đôi mắt có chút chua xót, làm trợ lý cho Chu Thụ đã ba năm nhưng nàng chưa từng nhìn thấy anh có bộ dáng này.
Chu Thụ đang nỗ lực giải thích, như là vì mối quan hệ của mình và Cận Ngôn mà muốn tranh thủ thêm một người thông cảm.
Mỗi lần Chu Thụ nhận thua đều là vì Cận Ngôn, mỗi một lần đều như vậy.
“Thôi được, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu tùy hứng kiểu này, tớ quản không nổi cậu, vĩnh viễn chỉ biết theo sau chùi đít cho cậu. Dù sao… lần này hẳn đã là lần cuối cùng.” Câu cuối có chút lạc giọng, ba người còn lại đang ngồi ở đây nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Julia, cậu đừng nói như vậy. Cho dù tớ rời khỏi giới giải trí thì sau này chúng ta cũng vẫn là…” Chu Thụ thanh thanh giọng, thật vất vả mới từ kẽ răng thốt ra được hai chữ, “Bạn tốt”.
Quả nhiên, Chu Lệ Lệ không nhịn được, bật cười.
“Julia…” Chu Lệ Lệ lẩm bẩm tên tiếng Anh của chính mình, “Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể từ miệng của cậu nghe được cái tên này.”
Chờ cho sương mù trước mắt tan đi hơn chút, Chu Lệ Lệ mới trợn mắt liếc Chu Thụ, “Tớ muốn ăn cháo hải sâm.”
“Được, hiện tại tớ liền đặt Nhàn Nguyệt Các, một mình cậu ba phần, phần của Cận Ngôn cũng cho cậu luôn.” Chu Thụ khẽ cười một tiếng, lấy di động bắt đầu đặt cơm.
Ai ngờ Chu Lệ Lệ bỗng đập bàn một cái, lại táo bạo lên: “Chu Thụ, cậu đừng quá đáng!”
Ba vị EEA đồng loạt cứng đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám.
Ai ngờ vài giây sau, Omega đang táo bạo chỉ vào ảnh đế mà căm giận nói, “Cậu đừng cho rằng tớ không biết Cận Ngôn bị dị ứng hải sản!”
Không xong, mưu kế của ảnh đế lại bị vạch trần…
Vì thế, tin tức ảnh đế công khai tuyên bố kết hôn và rời khỏi giới giải trí còn ồn ào huyên náo rất nhiều ngày.
Cuộc gọi và tin nhắn từ công ty quản lý cũng đã tiến vào trạng thái bão hòa, Chu Lệ Lệ tuân thủ hứa hẹn, giúp Chu Thụ xử lý xong sự kiện cuối cùng của anh ở trong giới giải trí.
Người đại diện phảng phất đã sớm dự đoán được Chu Thụ sẽ có ngày làm ra loại hành động này, thậm chí cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Chỉ là nỗ lực tranh thủ một chút, hỏi Chu Thụ có có thể hay không xem xét về sau tiếp tục phát triển ở giới nghệ sĩ.
Chu Thụ nghĩ nghĩ, đưa ra câu trả lời của chính mình.
“Tôi vẫn còn thích đóng phim, nhưng không muốn đứng trong tầm nhìn của giới truyền thông. Nếu ngày nào đó có một biện pháp vẹn cả đôi đường, cô có thể lại liên hệ tôi.”
Người đại diện nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó bật cười.
Đúng vậy, đây mới là thái độ của Chu Thụ.
Người này từ đầu đến cuối đều là cái dạng này, anh chính là người đứng trong chảo nhuộm kia nhưng vẫn không bị lây dính bất kỳ màu sắc nào.
Anh ấy là chân thật khó gặp giữa đám quang ảnh thối nát.
Vốn tưởng rằng sự chú ý của mọi người đối với chuyện này qua vài ngày sẽ dần phai nhạt, ai ngờ ở một buổi sáng bình thường nào đó, Cận Ngôn vừa mới đẩy ra cửa lớn bệnh viện liền bị Tưởng Vinh chặn đường.
“Ca! Anh lên hot search!”
“?”
Tưởng Vinh không cho Cận Ngôn thời gian phản ứng, vội vàng kéo người đến sô pha ngồi xuống, đưa di động của chính mình ra trước mặt cậu.
Tiếp theo, một chương “tiểu luận” liền xuất hiện trên màn hình…
~~//~~
Tiêu đề: Đệ đệ soái khí lần trước xuất hiện cùng Chu Thụ ở bệnh viện, tôi hình như đã nhìn thấy người thật!
Chuyện xưa là cái dạng này, bé mèo mà bạn tôi nuôi bị bệnh, đầu tuần tôi đi cùng cô ấy đến bệnh viện thú cưng nổi tiếng ở Hải Thành để khám cho nó. Bạn tôi nói đã hẹn trước bác sĩ họ Cận, nói rằng có thể cho bé mèo xem bệnh còn thuận tiện nhìn soái ca một cái. Ai ngờ sau khi gặp được bác sĩ Cận, tôi liền cảm thấy người này đặc biệt quen mắt, cho nên ngồi trong góc chụp trộm một tấm, sau đó tự mình đối chiếu hồi lâu, phát hiện hình dáng và thân cao tương xứng đến 99%! Lúc ấy tôi cả người chấn động, suýt chút nữa thét chói tai a!!!
Bác sĩ Cận ngoài đời thật sự soái đến siêu cấp vô địch! Ôn nhu muốn mệnh, cười rộ lên làm tôi thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ!!! Cho nên, chính chủ ở đây hỏi một câu, có người nào biết bác sĩ Cận rốt cuộc có quan hệ gì với Chu ảnh đế a!!! Chẳng lẽ thật sự là Omega của ảnh đế sao? Hay là Alpha? Nếu là Alpha, tôi phải mỗi ngày ngồi xổm trước cửa bệnh viện chờ anh ấy a!!!
~~//~~
Cận Ngôn đọc xong, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Omega…
Mắt của bọn họ như thế nào lại nhìn cậu thành Omega? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ca ca là Alpha sao?
Những người này cũng quá nông cạn rồi.
Vì cớ gì Alpha chỉ có thể kết đôi với Omega chứ?
Alpha và Enigma, Alpha và Beta, hoặc thậm chí Alpha và Alpha cũng chưa chắc không thể a.
Cận Ngôn yên lặng lắc đầu.
Tưởng Vinh vốn dĩ vẫn luôn quan sát phản ứng của Cận Ngôn, thấy vậy càng vô pháp nghiền ngẫm ý tứ của đàn anh.
“Cái đó, sư huynh… Anh không tức giận chứ?”
Cận Ngôn hoàn hồn, đạm đạm cười, “Không có, không có gì cần phải tức giận.”
“Vậy a, vậy là tốt rồi. Em liền nói mà, anh không có khả năng tức giận chỉ vì loại việc nhỏ này, hí hí…” Tưởng Vinh nói xong, tay nhỏ ngo ngoe rục rịch lại tiếp tục chuyển màn hình, “Nếu không tức giận, vậy anh liền xem official website của chúng ta một cái nhé?”
“……”
Vì thế, Cận Ngôn giữa mày giật giật, cổ họng lên xuống một chút, ngón tay mở ra official website.
Chỉ trong tích tắc, vô số điểm đỏ chen nhau nhảy ra, che trời lấp đất.
Cận Ngôn theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị Tưởng Vinh ngăn lại.
“Sư huynh! Đừng túng! Xem tiếp a!”
Cho nên, sư huynh của Tưởng Vinh liền trực tiếp đối diện với toàn màn hình tràn ngập ba chữ “Bác sĩ Cận”, khiến mí mắt cậu cũng có chút run lên.
– Bác sĩ Cận! Người xuất hiện ở bệnh viện hôm đó có phải là anh không vậy?
– Bác sĩ Cận, anh lên hot search kìa, anh đã biết chưa? Theo trình độ quen thuộc của em đối với anh, em tin tưởng người xuất hiện cùng Chu Thụ ở bệnh viện chắc chắn chính là anh!
– Bác sĩ cận, anh không phải là Alpha sao? Sao lại cùng ảnh đế xuất hiện ở khoa phụ sản a?
– Bác sĩ Cận, cầu xin anh mau trả lời chúng ta! Sổ hôn thú ảnh đế đăng lên có phải là cùng với anh hay không a? Anh còn không nói, em liền hai đêm không thể ngủ a, hu hu hu…
– Bác sĩ Cận! Không phải anh thật sự là Omega đó chứ? Chẳng lẽ anh thật sự mang thai sao?!
……
Nhìn đến hai chữ “mang thai” ở cuối cùng, Cận Ngôn cảm thấy thị lực của chính mình xảy ra vấn đề.
Cậu tự mình cầm lấy tablet, nhìn tin nhắn trên official website hồi lâu, sau khi tất cả đều xem qua một lần, cậu lại quay trở về cái tin nhắn kia, sau đó chụp màn hình gửi cho Chu Thụ.
– Ca, anh xem, em không sạch sẽ.
– ?
– Làm sao bây giờ, người khác đã tìm được em, đều nói em là Omega của anh, còn nói anh làm em mang thai.
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Cận Ngôn nhìn thấy tin nhắn trả lời của ca ca nhà mình, bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Cậu cầm di động do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời một tin nhắn trên official website.
Cận Ngôn trả lời @”Bác sĩ Cận, cầu xin anh mau trả lời chúng ta! Sổ hôn thú ảnh đế đăng lên có phải là cùng với anh hay không a? Anh còn không nói, em liền hai đêm không thể ngủ a, hu hu hu…”: Đúng vậy, sổ hôn thú của Chu Thụ là cùng với tôi.
Trả lời xong, ngẫm lại vẫn còn chưa hài lòng, Cận Ngôn lại nhắn thêm một câu.
“Tôi là Omega của anh ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Khiếp sợ! Bác sĩ Cận đường đường một Enigma cư nhiên vì yêu mà tình nguyện làm Omega, này đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo vẫn là đạo đức…
“Ca, em không sạch sẽ”, câu này thật sự quá đáng yêu!
Cuối cùng, tôi thật sự thích câu này, “Anh ấy là chân thật khó gặp giữa đám quang ảnh thối nát”.