Tần Tiêu nói:
– Thi thể Thái Tộc nhập liệm, trước dùng nước ấm rửa người, sau đó quấn vải trắng, hai tay đặt trước ngực cầm hai cây sáp ong, ta chính là suy đoán như thế mới cho rằng người này là Thái Tộc Nhân.
Lý Tự Nghiệp ọe một hồi, thật vất vả thở gấp, hai mắt có chút đăm đăm nhìn Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức, run rẩy nói:
– Công tử gia, mau ném cỗ thi thể kia đi, ta vừa nhìn thấy nó đã lại muốn ói tiếp. Hiện tại ta nhìn nước ở mạn thuyền thôi cũng muốn ói.
Phạm Thức Đức vuốt vuốt chòm râu, không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác:
– Cái này tốt, đường đường là Thiên Ngưu Vệ Tướng Quân, hiện tại lại say sóng rồi.
Thuyền nhỏ rẽ nước đi, một thời gian sau, người chèo thuyền kêu lên:
– Công tử gia, phía trước lên bờ chính là huyện Hán Dương rồi. Đi về phía đông ba mươi dặm là tới thôn Thái Tộc.
Ba người ra khỏi khoang thuyền đi lên đầu thuyền nhìn về phía trước, đập vào mắt đầu tiên chính là một rừng cây rậm rạp. Bên cạnh Bờ sông có mười mấy người đang bày ra mấy cái kệ đặt dưới là chậu than, than đang được đốt tạo nên những ánh lửa cùng khói đen. Hai tăng lữ đầu trọc đứng ở đằng sau đống lửa nhắm hai mắt đếm hạt phật châu, bờ môi mấp máy, phảng phất niệm tụng kinh văn. Phía sau bọn họ một đám người ngay ngắn cúi đầu quỳ, trước người để đó một đống thi thể giống như là thi thể mà Tần Tiêu vớt lên trong nước trước đó.
Tăng lữ niệm một đoạn kinh văn, mấy người đứng dậy ôm lấy một cỗ thi thể đi về hướng bờ sông ném “Tõm!” nó vào trong nước. Tăng lữ dập tắt lửa rồi lại nhóm lại, tiếp tục niệm kinh văn.
Tần Tiêu run sợ thầm nghĩ:
– Xem ra chúng ta tới đúng nơi rồi, không ngờ có nhiều người đồng thời chết bất đắc kỳ tử như vậy, trong đó nhất định có điều khó hiểu.
Người chèo thuyền cột thuyền ở cách nơi cử hành tang lễ rất xa, ba người xuống thuyền, hướng về phía đám người đang làm lễ.
Còn chưa đi tới gần, chính giữa đám người có một người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi đi lại dần, Tần Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của hắn vàng như nghệ, ẩn ẩn có một màu xanh đậm, có khả năng cũng đã trúng độc.
Người đàn ông đi tới trước mặt ba người Tần Tiêu, một tay giơ lên chạm vào ngực cúi đầu nói:
– Ba vị là khách nhân đường xa mà đến sao? Chúng ta đang cử hành tang lễ, kính xin không nên tới gần thì tốt, để tránh bị tà khí thấm thân, điềm xấu.
Tần Tiêu tiến lên một bước trả cái lễ:
– Tiền bối, chúng ta vốn vô tình quấy rầy. Chỉ là nghe nói nơi này có nhiều người trúng độc bỏ mình, vì vậy liền đến xem. Ah, vãn sinh tinh thông một chút về y thuật, muốn dùng một chút lực lượng nhỏ bé trợ giúp mọi người. Trừ đó ra, không có ý gì khác.
Người đàn ông có chút kinh ngạc hơn nữa mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức ảm đạm xuống. Hắn lắc đầu nói:
– Đa tạ hảo ý của công tử, chỉ là… thôn trang của chúng ta quá nghèo, mời không nổi lang trung, công tử hay là mời trở về đi…
Tần Tiêu cười cười:
– Không sao, không sao. Hành y tích thiện là để tế thế cứu nhân, chỉ cần có ba bữa cơm vào trong bụng thì không cần vàng bạc gì cả.
Người đàn ông đại hỉ, vội hỏi:
– Công tử thật sự là người tốt! Ta thay mặt người dân của thôn này, đa tạ hảo ý của công tử. Nham Tài Trát ta là thổ ty của thôn Thái Tộc tức là tộc trưởng, sau khi tang lễ hoàn tất, xin mời ba vị đến bên trong làng của chúng ta.
Tần Tiêu khẽ cười cười:
– Tộc trưởng khách khí. Bản thân ta là muốn xem thi thể xem trước một chút không biết được hay không?
Nham Tài Trát lộ vẻ khó xử, do dự:
– Điều này…
Tần Tiêu nói:
– Thầy thuốc phải vọng, văn, vấn, thiết (đây là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ hay còn gọi là “tứ chẩn”) Trước nhìn người trúng độc mà chết một chút thì sẽ có lợi cho chuyện chữa bệnh sau này.
Nham Tài Trát cắn răng một cái:
– Được rồi! Bất quá, ta muốn mời hai vị Phật gia này trước thay ba vị dùng nước thánh rửa ráy tránh nhiễm phải tà khí.
Ba người đi theo sau lưng Nham Tài Trát về phía đám người đang làm lễ, Nham Tài Trát bước nhanh thì thầm với hai người tăng nhân, một người trong đó gật nhẹ đầu, trong tay cầm một cái chậu màu vàng đi về phía ba người.