Tốc độ đánh răng của Dụ Phồn bỗng trở nên nhanh hơn, cậu cúi đầu cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn qua quít.
[–: Chưa.] [S: Ừm, thế dậy thì ra mở cửa cho tôi.]Tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây, Trần Cảnh Thâm đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong nhà, theo sau đó là một hồi kẽo kẹt, cửa mở ra.
Dụ Phồn còn đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, tóc tai rối bời, mặt đầy vết thương, đần mặt nhìn hắn.
“Sao cậu lại tới đây?” Một lúc lâu sau, Dụ Phồn lúng búng mở miệng, bàn chải đánh răng đưa qua đưa lại theo câu nói. Cậu hỏi, “Đến đây từ bao giờ?”
Trần Cảnh Thâm đứng ở rìa ban công, hắn buông điện thoại xuống, nghiêng đầu hỏi cậu, “Vừa mới đến. Sáng nay cậu ăn gì?”
Dụ Phồn ngẩn người trước câu hỏi: “Không biết.”
Trần Cảnh Thâm đặt hộp thức ăn giữ nhiệt tay còn lại đang xách lên ban công, nói: “Thế ăn cháo đi.”
“…”
Phía trên cầu thang bỗng vang lên hai tiếng bước chân cùng mấy câu nói hạ thật nhỏ âm lượng ——
“Tối qua chị nghe thấy tiếng động ở tầng dưới không?”
“Nghe thấy chứ, tôi sợ gần chết… Ôi, chị nói xem chắc sẽ không mất mạng người đâu nhỉ? Hôm qua suýt nữa thì tôi báo cảnh sát rồi.”
“Đừng, trước đây cũng từng can thiệp rồi mà, có được ích gì đâu? Vả lại tôi thấy hai bố con nhà đó đều chẳng phải loại tốt lành gì, chúng ta báo cảnh sát, người ta còn cảm thấy mình bao đồng ấy chứ, đừng xen vào…”
Từ nhỏ đến lớn Dụ Phồn đã từng nghe không ít những câu nói như vậy, cậu toàn nghe tai này ra tai nghe, cũng chẳng sao.
Nhưng không hiểu sao giờ cậu không muốn cho Trần Cảnh Thâm nghe thấy, cũng không muốn để người khác nhìn thấy Trần Cảnh Thâm ở đây.
Vì vậy, cậu nắm dây đeo cặp của Trần Cảnh Thâm, kéo mạnh hắn vào trong nhà.
“Cậu đeo cặp sách đến đây làm gì?” Lúc kéo vào cậu mới nhận ra, nhíu mày hỏi.
“Mang bài tập theo.” Trần Cảnh Thâm nói, “Tận dụng hai ngày nghỉ này, cậu hoàn thành quyển nâng cao đi.”
Dụ Phồn còn đang nắm cặp của Trần Cảnh Thâm, tự dưng muốn đá người kia ra lại khỏi cửa.
Trần Cảnh Thâm quét mắt nhìn một lượt, đồ đạc vương vãi đều đã được đặt lại ngay ngắn, nhưng hỏng hóc hư hỏng rồi nên trông vẫn rất bừa.
“Người hôm qua đã về chưa?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Thật ra Dụ Phồn không nói người đánh nhau với cậu tối hôm qua là ai, nhưng trước đó Trần Cảnh Thâm đã đoán ra rồi, cuộc nói chuyện khi nãy của hàng xóm cũng đã xác nhận suy nghĩ của hắn.
“Không, lão không có gan về đâu.”
Tối qua về Dụ Phồn đã dọn dẹp qua loa, cậu gom hết mấy món đồ nhỏ nhặt không dùng được nữa vào túi rác, sau đó ném vào trong phòng Dụ Khải Minh.
Thật ra nếu là ngày thường, có khi cậu còn phải phá loạn cái phòng của Dụ Khải Minh thêm một trận nữa, nhưng tối hôm qua về nhà đầu óc cứ rối tung, cậu cũng chẳng để ý tới.
“Đừng nhìn nữa, vào trong phòng tôi đi.” Dụ Phồn buông hắn ra, lê đôi dép lê vừa đánh răng vừa vào nhà vệ sinh.
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm ước chừng dây đeo cặp sách, trước khi vào phòng còn nhẹ nhàng nói, “Đánh răng nhẹ thôi, miệng trong của cậu đang bị thương.”
Tiếng đánh răng trong nhà vệ sinh chợt ngừng.
Vài giây sau, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng súc miệng, sau đó là một câu mắng rõ mồn một và đầy kiềm chế: “ĐM Trần Cảnh Thâm, tôi… Tôi cứ thích đánh răng thật mạnh đấy! Cậu đừng có mà quản tôi!!”
Dụ Phồn rề rà trong nhà vệ sinh mười phút mới ra.
Tóc cậu ướt đẫm, cố gượng mí mắt ngồi xuống ghế, bị lực từ người cậu dồn xuống, chiếc ghế đáng thương hơi dịch ra sau.
Cậu ngồi vắt chéo chân, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, vừa định bảo Trần Cảnh Thâm đem cả hộp lẫn người cút đi ——
“Hay là cậu cứ gọi cơm hộp về ăn đi.” Trần Cảnh Thâm bỗng nói.
“?” Không ngờ đối phương lại ra đòn phủ đầu, Dụ Phồn quay sang nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn sự khó hiểu.
“Sợ sẽ không hợp khẩu vị cậu.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, “Mặc dù tôi dậy từ rất sớm, đọc công thức rất lâu, còn làm hỏng một cái nồi, nhưng chắc nấu cũng không ngon lắm đâu.”
“…”
–
Cho nguyên một bát cháo đầy vào bụng, Dụ Phồn no căng bụng đến tận buổi chiều.
Sắp lên lớp mười hai, bài tập giáo viên giao ngày càng nhiều, đề bài cũng đi sâu hơn, Dụ Phồn cố gắng suốt cả chiều mới gắng gượng hoàn thành hai tờ bài trong quyển được gọi là bài tập tăng cường mà Phóng Cầm đã phát. Làm xong, cậu lật trước lật sau, bài trống trơn vẫn còn nhiều hơn bài đã làm.
Vì vậy, đến tận khi trời xẩm tối, Trần Cảnh Thâm vẫn chưa giảng xong cho cậu.
Sau khi tính toán một bài khó đến hai lần, Trần Cảnh Thâm hỏi: “Có hiểu được không?”
Dụ Phồn chống đầu nhìn chằm chằm bản nháp một hồi lâu, sắc mặt dần chuyển từ đần dại sang bực dọc.
Đây là thứ cho người học à?
Tóc cậu thình lình bị ấn nhẹ xuống, Trần Cảnh Thâm nói: “Bài này thì hơi quá sức rồi, không giống như bài bình thường. Nghỉ ngơi một lúc đi rồi lại tiếp tục.”
Dụ Phồn mụ mị cả đầu vì bài tập, một lúc lâu sau mới nhận ra người kia lại vừa nắm tóc mình.
Cậu quay đầu sang định mắng, đùng lúc bắt gặp Trần Cảnh Thâm đang vặn bình nước khoáng uống một ngụm. Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu, yết hầu nhô lên theo đó mà lăn mấy lần, ngón tay cầm bình nước hơi gập lại.
Ngón tay Trần Cảnh Thâm thon dài, bất kể hắn cầm cái gì cũng đều tạo cho người khác cảm giác nắm quyền kiểm soát một cách thờ ơ.
Động tác của Dụ Phồn khựng lại, tự nhiên lại thấy cổ mình tê dại.
Cảm nhận được tầm mắt cậu, Trần Cảnh Thâm đặt bình nước xuống, đuôi mắt bình thản liếc qua.
Bàn học của Dụ Phồn rất nhỏ, bình thường cậu ngồi một mình còn được, hai cậu trai to cao ngồi chung thì lại có phần chật chội.
Cánh tay hai người dán vào nhau, thỉnh thoảng sẽ còn đụng chân dưới bàn, lúc giảng đề không thấy gì, giờ yên lặng rồi, nhiệt độ cơ thể của Trần Cảnh Thâm mới rõ ràng đến lạ.
Ánh trăng treo trên cao, khu tập thể cũ lại vắng lặng như hôm qua khi hai người hôn nhau.
Trần Cảnh Thâm trầm mặc bình tĩnh đối diện với cậu, ánh đèn bàn chiếu xuống đáy mắt đen sâu thẳm của hắn, như một lưỡi câu lặng thinh.
Dụ Phồn cảm thấy nên thay cái quạt nhỏ đã dùng bảy năm kia đi thôi, thứ đồ hỏng này càng quạt càng nóng. Tay cầm bút siết thật chặt, cậu vùng vằng đánh mắt đi, hình như tối hôm qua cậu chạm mũi với Trần Cảnh Thâm, trông thì cao nhưng thật ra chạm vào cũng chẳng đau mấy.
Ánh mắt dời xuống đến môi Trần Cảnh Thâm. Trước đây cậu cảm thấy nét môi của Trần Cảnh Thâm lạnh lùng mà mỏng quá, có khi chạm vào cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng thật ra ——
Suy nghĩ nóng bỏng căng đầy, tiếng tim đập thình thịch va vào màng nhĩ. Trong sự lặng im hầm hập, ccuối cùng Dụ Phồn cũng không kìm nổi nữa, cậu nghiêng đầu tiến sát tới Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm vẫn ngồi im không nhúc nhích mặc cậu đến gần, chẳng mấy chốc, hai luồng hơi thở hỗn loạn quấn lấy nhau, chỉ cần bất kì bên nào tiến lên trước một chút nữa thôi là có thể chạm nhau.
Hơi thở của Trần Cảnh Thâm phả lên môi Dụ Phồn, đầu óc dại đi, cậu đã giẫm nửa chân nơi vách dốc.
“…Trần Cảnh Thâm.” Rất lâu sau, Dụ Phồn mở miệng.
Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, lười nhác đáp “Ừm”.
“Tốt nhất là cậu đi bôi ít thuốc vào miệng đi.
“…”
Dụ Phồn lùi người ra sau, lấy tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo ra ném cho Trần Cảnh Thâm, nói năng ậm ờ: “Vào nhà vệ sinh mà bôi, trong đó có gương. Tôi… đi hút điếu thuốc.”
Trần Cảnh Thâm cầm thuốc mỡ vào nhà vệ sinh, Dụ Phồn ngồi trên ban công, như sợ ai thấy được tình trạng hiện tại, cậu khoanh chân quay lưng về phía phòng để hút thuốc, dáng ngồi rất buồn cười.
Cậu đập trán hai lần lên rào chống trộm, mặt và tai nóng đến mức đủ để hấp trứng, tim đập điên cuồng, thở cũng không thông.
Toi cmn rồi.
Tình trạng này là thế đéo nào đây, tối nay cậu không uống rượu, không đánh nhau, tại sao vẫn cứ thấy bất thường??
Tại sao cậu… lại muốn hôn Trần Cảnh Thâm thế này?