“Tắm hả? Vậy lát nữa chú gọi lại.”
“Chú có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi có thể chuyển lời lại cho cậu.”
“Ờm…” Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thôi để chú tự nói với anh ấy thì hay hơn.”
“Phiền phức.” Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu (tiếng Tằng Lộc) rồi lại đổi thành tiếng Hạ: “Vậy đi, cúp đây.” Nói xong thì cũng không cho tôi có thêm cơ hội kéo gần mối quan hệ giữa tôi và cậu ta mà cúp luôn điện thoại của tôi.
3
Tôi buông điện thoại xuống nhìn một cái, buồn cười không thôi: “Cái thằng nhóc này, chú nghe thấy hết rồi đấy nhé.”
Xuống lầu nhận đồ ăn ngoài xong, lúc mở hộp cơm ra tôi tính thử thời gian, đã nửa tiếng rồi, Ma Xuyên chắc là đã tắm xong rồi nên là tôi lại gọi qua điện thoại bàn.
Lần này thì điện thoại được nghe máy rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Ma Xuyên.
“Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi.” Nghe thấy là anh thì tôi thở phào một hơi.
“Lúc nãy em cũng đã gọi đến sao? Anh vừa mới đi tắm xong.” Bên kia vang lên tiếng sột soạt, giống như là Ma Xuyên đang cầm khăn lau tóc.
“Cháu của anh không nói cho anh biết hả?”
“Kháp Cốt sao? Không nói.”
Thằng nhóc xấu xa này…
“Chậc, có phải anh đã nói xấu em trước mặt cháu trai của anh rồi không vậy?” Tôi gặp một miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại.
Ma Xuyên cười khẽ một tiếng: “Đã nói với em rồi, nó không thích người Hạ.”
1
“Bữa nào anh nói vài câu tốt lành về em trước mặt nó đi, để cho nó biết em không có giống như đám người xấu trên Hải Thành.” Tôi nhả một cục xương ra, nói: “Hồi lúc nó còn nhỏ em còn từng gặp nó mà, ngủ trên lưng mẹ nó, giống y như một trái bí đao nhỏ vậy á.”
3
Ma Xuyên trầm mặc một lúc, nói: “Câu này của em đừng để cho nó nghe thấy, nếu không thì anh có nói bao nhiêu lời hay nữa thì cũng vô dụng.”
“Chắc chắn là sẽ không nói trước mặt nó rồi…”
Lại nói thêm vài câu được câu không, nói về công việc, nói về thời sự, nói về mấy ứng viên kì lạ tôi gặp được trong lúc phỏng vấn. Nói mãi nói mãi mà đã qua một tiếng rồi, đã tới giờ Ma Xuyên phải đi ngủ.
“Anh ngủ đi, em cũng phải tan làm rồi.” Xoay ghế làm việc qua, tôi nhìn ra bầu trời quang đãng không chút mây bên ngoài phòng làm việc, dịu giọng nói.
Anh khẽ “Ừ” một tiếng nhưng lại không cúp máy.
“… Khi nào thì em quay lại?”
Suốt một tháng này, hầu như là ngày nào chúng tôi cũng phải liên lạc qua điện thoại. Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh hỏi tôi về vấn đề này, chắc là đã nhịn rất lâu rồi, không nhịn nổi nữa nên mới phải hỏi.
1
Cũng phải thôi, làm gì có ai vừa mới xác nhận mối quan hệ xong đã phải chia cách hai nơi thế này đâu.
“Thêm một tháng nữa, tới tháng tám là em quay lại.” Tôi thả nhẹ giọng hơn: “Anh nhớ em rồi à?”
“Ừm?”
“Nhớ tới mức nào?”
Anh gần như là không hề do dự: “Ngày nào cũng nhớ.”
3
Không rõ là điện thoại đang nóng hay là mặt của tôi đang nóng nữa, chưa bao giờ mà tôi lại cảm nhận được sâu sắc những chua xót và gian khổ của việc yêu xa như lúc này.
Nhớ anh ấy quá, từ ngày đầu tiên rời đi là muốn quay lại rồi, quay lại bên cạnh anh. Nhớ cái ôm của anh, nhớ cái hôn của anh, nhớ hơi ấm của anh, người tôi đang ở Hải Thành nhưng tim dường như đã đánh rơi ở Thố Nham Tung rồi, không một giờ khắc nào mà nó không ngừng vẫy gọi cái thân xác không có linh hồn này của tôi quay về để hợp lại với nó thành một.
1
Tắt máy tính đi, tôi đứng dậy đi ra ngoài: “1/8 là em về lại, lát nữa mua vé luôn.”
“Thật không?”
“Thật mà.” Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu em lừa anh thì phạt em… cấm dục một tháng.”
[Chào quý khách Bách Dận, rất tiếc phải thông báo tới anh rằng do ảnh hưởng của bão nên chuyến bay MU6957 anh đã đặt vào ngày 1 tháng 8 từ Hải Thành tới Sơn Nam đã bị huỷ bỏ, anh có thể nhấp vào liên kết dưới đây để giải quyết vấn đề nhanh chóng…]Không ngờ, một đêm trước khi bay thì tôi lại nhận được thông báo thay đổi chuyến bay.
Hai hôm trước đã nghe nói sắp có bão rồi, tôi còn rất lạc quan cho là lần này có sợ thôi chứ không có nguy hiểm gì, ai ngờ lại bị vả mặt bốp bốp ngay.
1
Tôi sốt ruột tìm những chuyến bay từ Hải Thành tới thành phố khác, định sẽ trung chuyển tới Sơn Nam nhưng không may là gần như tất cả chuyến bay đều đã bị huỷ.
Nếu như không thể về lại Thố Nham Tung đúng hạn, cấm dục một tháng là chuyện nhỏ thôi, nhưng thất hứa với Ma Xuyên mới là chuyện lớn.
Ngày nào anh cũng trông ngóng tôi quay lại mà sao tôi lại có thể để anh ấy thất vọng vào ngày cuối cùng được cơ chứ?
Nghĩ rất nhiều cách, may là tuy chuyến bay bị huỷ bỏ nhưng tàu lửa vẫn còn chạy. Tôi lập tức mưa một tâm vé xe đi tới Tiên Thị, định là sẽ xuất phát tới Tiên Thị ngay luôn, sáng hôm sau lại bay tới Sơn Nam.
Tính thời gian thử thì đúng là sẽ muộn một chút, nhưng chắc là có thể đến được vào ngày 1.
[Chuyến bay của em bị huỷ vì bão, chắc là em không thể về được vào ngày 1 rồi.]Gửi tin nhắn cho Ma Xuyên xong thì tôi xách vali lên xuất phát luôn.
Từ Hải Thành tới Tiên thị sau 18 giờ là đã không còn tàu lửa nữa rồi, chỉ còn tàu lửa màu xanh lá tốc độ chậm hơn, phải ngồi tới tận mười bốn tiếng.
Ngồi suốt cả đêm, hôm sau chín giờ tới Tiên Thị thì phải dí kịp máy bay lúc mười hai giờ bốn mươi lăm, delay khoảng hai tiếng thì tới tối tám giờ có thể đến được Sơn Nam. Cuối cùng bắt một chiếc xe, mười giờ là có thể tới được Bằng Cát rồi.
Nhà tôi cũng không xa nhà ga tàu lửa lắm nhưng tôi vẫn đánh giá lầm tình trạng cao điểm cộng thêm trời mưa rồi.
Nhìn một mảng đỏ rực đằng trước là tôi đã thấy sai sai, lập tức xuống xe chạy vào cánh cửa tàu điện ngầm gần nhất, cố gắng chạy kịp tới trước cổng soát vé chỉ còn vài phút nữa là khởi hành.
Đợi đến khi vào được tàu lửa rồi thì trong lòng tôi mới thả lỏng được, chỉ ngồi trên cái vali thở d.ốc mà chưa vội đi tìm chỗ ngồi ngay.
Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên, tôi lấy ra xem thử thì là Ma Xuyên gọi tới.
“Alo?” Tôi đứng dậy kéo vali đi tìm chỗ ngồi.
“Ngày 1 không về thì em định khi nào mới về?” Anh nhẹ giọng hỏi tôi.
1
“Thì đợi thôi, đợi khi nào hết bão rồi về. Đây là nguyên do bất khả kháng nên không thể xem như là em thất hứa được đâu ha?” Đi qua hành lang dài đằng đẵng, tôi cũng mặc kệ người khác nghe thấy lời tôi nói thì sẽ có biểu cảm gì, không hề có ý định giảm nhỏ giọng lại: “Em đã cấm dục hai tháng nay rồi, em không muốn cấm dục thêm một tháng nữa đâu.”
Nếu như nói thẳng cho anh biết chuyện tôi ngồi tàu lửa rồi chuyển sang máy bay hơn hai mươi tiếng mới có thể tới được Sơn Nam thì chắc chắn anh sẽ bảo tôi đợi hết bão rồi hẵng về. Nhưng tôi không muốn để anh đợi nên dứt khoát giấu anh luôn, đợi tới đó cho anh một bất ngờ cũng được.
“Trong đầu em chỉ biết nghĩ tới những thứ dâ.m dục đó thôi.” Giọng của Ma Xuyên hơi lạnh nhạt nhưng lại có hơi dung túng tôi.
Tôi bật cười: “Hì! Anh đi hỏi thử xem có thanh niên trai tráng chỉ mới hai mươi tuổi hơn nào mà suốt hai tháng liền ngay cả tay cũng không dùng tới không? Thần tử đại nhân ơi, người bình thường còn dơ bẩn hơn anh nghĩ nhiều lắm đó. À đúng rồi, lần này em có chuẩn bị một ít quà cho anh đó.” Nghĩ tới món “bảo bối” trong vali, tôi không nhịn được liếm liếm môi: “Em cảm thấy là anh sẽ thích nó đấy.”
6
– ——————–
+
June: Định giếm hai ngày nữa mới đăng mà thấy em Gạo kiu dí raw được rồi, mai tác giả nghỉ, nên đành đăng lung cho khỏi phí công ẻm chạy: