Anh tháo dây an toàn, sấn lại gần cô: “Anh, Lục Triết Tần có mắt mà không nhìn thấy thái sơn. Cả đời anh nợ em một đời an nhiên. Vì thế cho nên, bây giờ anh muốn chuộc lỗi lầm của mình!”
Lục Triết Tần hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục nói:
“Khúc Lệ San, anh muốn bù đắp cho em! Anh đã sai thật rồi! Anh bị cô ta lợi dụng để rồi làm khổ em suốt thời gian qua!”
Vừa nói anh nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Khúc Lệ San, đặt tay cô lên lồng ngực trái của anh, nhìn cô với ánh mặt trìu mến giống như lần đầu tiên cô gặp và tỏ tình với anh.
“Em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, có đúng không?”
“Tiểu San, hãy cho anh một cơ hội đi em!”
“Anh sai thật rồi! Anh muốn ở bên em, muốn cùng em nuôi dạy con trai mình khôn lớn.”
“Có được không em?”
Giọng của anh hơi trầm xuống, anh rướn người về phía Khúc Lệ San, dịu dàng hôn lên môi cô, một nụ hôn thật sâu.
Khúc Lệ San đối mặt với những câu nói nhẹ nhàng và chân thành của người đàn ông, trong lòng cô có chút rung động.
Song cô cố tỏ vẻ không quan tâm, lập tức đẩy anh ra khỏi người mình, thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác, giọng ấm ức nói:
“Em không tin đâu…”
“Ai biết được trong ba năm qua… Anh với chị ta…”
Dường như hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, Lục Triết Tần ngay lập tức lên tiếng giải thích:
“Không có, Tiểu San! Suốt thời gian qua không có em, anh và cô ta không xảy ra quan hệ giường chiếu.”
Quả đúng là như thế, ở kiếp trước, cho dù dục vọng có bùng phát, Lục Triết Tần cũng không động chạm vào cơ thể Khúc Linh San.
Anh cảm giác cơ thể của mình cảm thấy không thoải mái khi quan hệ với cô ta, hai người chỉ dừng lại cái năm tay cùng với cái ôm.
Mỗi lần anh định cùng cô ta hôn môi, nhưng chẳng hiểu sau trong đầu anh lại xoẹt qua hình ảnh của Khúc Lệ San, vậy nên anh hoàn toàn không có tâm trạng để cùng cô ta tiến tới quan hệ bạn giường.
Khúc Lệ San ngạc nhiên: “Thật sao…”
Cô không thể nào tin được, người đàn ông trước mặt lại có thể nhẫn nhịn suốt ba năm qua.
“Anh nói dối…”
Lục Triết Tần vươn tay giữ chặt khuôn mặt đỏ bừng của cô, cứng rắn đáp lại:
“Mỗi lần phía dưới của anh cứng, anh dùng tay để xử lý cảm giác ham muốn của mình. Mỗi lần như vậy, em có biết trong đầu anh nghĩ đến ai không?”
Không để cho cô hiểu hàm ý của mình, Lục Triết Tần tiếp tục đáp: “Trong đầu anh nghĩ đến em, có như vậy mới có thể giúp anh bắt ra!”
“Tiểu San, anh không hề nói dối! Vừa nãy chẳng phải chúng ta đã…”
Không để cho người đàn ông nói hết câu, Khúc Lệ San vội vã đưa tay lên chắn trước miệng anh, không để cho anh nói tiếp.
“Anh đừng nói nữa, em tin anh!”
Lục Triết Tần nghiêng đầu nhìn cô: “Ngoan, anh đưa em đi gặp Tiểu Đông!”
Khúc Lệ San ngay lập tức lắc đâu: “Không, hãy đưa em đến bệnh viện đi. Dù sao thì lúc này chị ta cần đến em nhất!”
“Tiểu San, em đừng cứng đầu như vậy!”
Rõ ràng Khúc Linh San luôn coi cô là kẻ thù không đội trời chung, ấy vậy mà cô không để ý đến điều đó, vẫn giúp kẻ hãm hại mình tới cùng.
Khúc Lệ San thở dài, mỉm cười nói: “Dù sao thì tuỷ em cũng đã ghép cho chị ta, chút máu thì có nhằm nhò gì đâu! Em không nên vì thù cũ mà ích kỉ với chị gái của mình như vậy!”
***Chương này tui chưa rà soát lại chính tả nha mn. Có gì tui check lại sau, sai sót chỗ nào mong mn thông cảm. ***