Tiêu Xu nói: “Lần trước vào cung là vì Chỉ Y tuyển chọn thư đồng, nếu khi đó đến bái kiến cô mẫu, chỉ sợ sẽ bị người lên án nói A Xu dựa vào cô mẫu mới có thể ở lại trong cung. A Xu bị người nói xấu không quan trọng, nhưng nếu để người ngoài nghĩ cô mẫu thiên vị, thì đó là lỗi của A Xu. Bây giờ đã ở lại trong cung làm thư đồng, về sau đương nhiên thuận tiện đến thăm cô mẫu, sẽ chuộc lỗi thật tốt với ngài.”
Tiêu thái hậu liền để nàng ngồi bên cạnh, cẩn thận nhìn nàng, càng hài lòng, nói: “Ta cùng phụ thân ngươi nói, muốn giữ ngươi ở lại trong cung lâu hơn, nhưng hắn lại nói như vậy không hợp quy củ, huyên náo khiến nha đầu Chỉ Y đến bạn cùng tuổi cũng không có, còn phải ra ngoài cung tìm thư đồng đến, phiền phức! Giày vò đến giày vò đi, không phải ngươi vẫn vào cung đó sao? Mà ở Ngưỡng Chỉ trai kia còn không thoải mái bằng Từ Ninh cung của ai gia, thực sự là…” Chư vị thư đồng còn lại đang quỳ trên điện nghe lời này, đều cúi đầu không dám ngẩng lên.
Khương Tuyết Ninh hiểu rất rõ lão yêu bà, sao còn không hiểu ý bà ta là nói cả đám thư đồng ngoại trừ Tiêu Xu ra kỳ thật đều không cần thiết phải tới, càng không thể so sánh với Tiêu Xu? Chỉ là bây giờ nàng không phải hoàng hậu, nên không làm gì được. Đôi cô cháu cực phẩm này đang không coi ai ra gì, kéo nhau nói chuyện nhà.
Thẩm Chỉ Y nhìn mẫu hậu, lại nhịn không được nhìn Khương Tuyết Ninh còn quỳ phía dưới, có lòng muốn nói, nhưng biết rõ tính mẫu hậu, biết bà muốn lập uy với đám thư đồng nên không tiện mở miệng.
Tư thế quỳ đoan chính rất tốn sức. Khương Tuyết Ninh mới duy trì tư thế kia một lát, đã cảm giác đầu gối đau, trong lòng lại mắng lão yêu bà một ngàn lần. Cũng may Trịnh hoàng hậu khá nhân từ, thấy mấy cô nương phía dưới tuổi cũng không lớn, bắt đầu quỳ không vững nữa, do dự một chút, vẫn cười một tiếng, giả vờ lơ đãng mở miệng nói: “Tiêu đại cô nương đến, cuối cùng cũng thấy mẫu hậu vui vẻ hơn chút ít. Chỉ là ngài trò chuyện cao hứng, nhưng đám tiểu cô nương này vẫn còn quỳ kia, có vẻ sắp ngã rồi.”
Tiêu thái hậu đang cùng Tiêu Xu nói chuyện liền ngừng lại. Thần thái ngưng tụ được uy nghi từ mấy năm chấp chưởng phượng ấn, nghe vậy quét nhìn phía dưới một chút, lại nhìn Trịnh hoàng hậu, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi lại muốn làm người tốt.”
Sắc mặt Trịnh hoàng hậu lập tức biến đổi, đứng dậy muốn tạ lỗi. Tiêu thái hậu lại khoát tay chặn lại, cười một tiếng, quay xuống nói: “Hoàng hậu thật tốt tính, không muốn thấy ai chịu khổ, nàng đã lên tiếng, nếu để các ngươi quỳ, thì ai gia có chút không tử tế nhỉ. Đứng lên đi.”
“Tạ thái hậu, hoàng hậu nương nương.” Đám người nghe ý tứ này đều có chút kinh sợ, đứng trang nghiêm quy củ phía dưới.
Khương Tuyết Ninh thừa cơ nhìn Trịnh hoàng hậu một chút. Đây cũng là một người đáng thương. Sau khi gả cho Thẩm Lang, làm hoàng hậu vài năm, trong lúc đó còn bị Tiêu thái hậu đè ép, không có chút uy nghiêm nào. Thẩm Lang băng hà Thẩm Giới kế vị, Trịnh hoàng hậu là hoàng tẩu, được phong thái thượng hoàng hậu, dời đến Trường Ninh cung, không con cái, một mình tới lui.
Thẩm Chỉ Y thấy Khương Tuyết Ninh đứng lên thì thoáng an tâm, chu môi nũng nịu: “Mẫu hậu ngài làm các nàng sợ rồi, đều vào cung cùng ta chơi cùng ta học, còn rất rụt rè dè dặt, ngài làm vậy nhỡ các nàng bệnh, lấy ai chơi với ta?”
Tiêu thái hậu bất đắc dĩ: “Nhất thời quên gọi bọn họ đứng dậy thôi, sao lại thành dọa sợ được?”
Thẩm Chỉ Y hừ khẽ: “Ta còn không biết mẫu hậu sao?”
Tiêu thái hậu cười lên, chợt nhớ tới gì đó, lại nhìn xuống dưới, nói: “Ta nhớ Tô thượng nghi nói, trong số thư đồng mới tới có người ngươi rất thích, tên là Khương Tuyết Ninh sao? Đứng ra cho ai gia nhìn xem.”
Khương Tuyết Ninh nghe nửa câu đầu đã có linh cảm, quả nhiên đằng sau thật sự gọi tên nàng, mặc dù không muốn tới trước mặt lão yêu bà, nhưng không thể không đứng dậy, bộ dáng nhu thuận, lần nữa hành lễ: “Thần nữ Khương Tuyết Ninh, diện kiến thái hậu.”
Tiêu thái hậu đánh giá nàng. Nhưng chỉ nhìn một chút lông mày đã nhíu lại, nói: “Diễm lệ quá mức, không đủ đoan trang.”
“…” Khương Tuyết Ninh thầm bật ra suy nghĩ: Tạ Nguy nhanh tranh thủ thời gian mưu phản, chặt lão yêu bà này ném cho chó ăn đi! Bản cung đẹp vậy thì sao. Ăn bớt cơm nhà ngươi à?
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời thì không dám nói ra. Mạng nhỏ quan trọng hơn. Nàng cũng coi như biết tính nết Tiêu thái hậu, tuyệt đối không được tranh cãi với bà ta, nếu không về sau không có quả ngon để ăn, nhất thời cố nhịn xuống, phục tùng khép mắt nói: “Thần nữ khi còn bé mệnh cách có kiếp nạn, cho nên phụ mẫu đưa thần nữ tới điền trang nghèo nuôi lớn, bốn năm trước mới đón về kinh, nên viết văn thô thiển, lễ nghi không thông, cử chỉ lỗ mãng. Hôm nay nhìn thấy thái hậu nương nương, tâm tình hoảng hốt, chân tay luống cuống, về sau nhất định chặt chẽ tự không chế bản thân, nghiêm túc làm thư đồng trưởng công chúa điện hạ, tất không dám có chút lười biếng.”
Tiêu thái hậu lập tức khẽ giật mình, không ngờ nàng lại nói ra những lời ấy, có chút kinh ngạc: “Tướng mạo lỗ mãng, nói chuyện lại rất ổn trọng.” Chỉ là tướng mạo đẹp quá như vậy, nhìn thế nào cũng không thoải mái. Bà tùy ý khoát tay, nửa đùa nửa thật: “Thôi, đứng lên đi. Nghe nói ngươi được vị tiểu thế tử của Dũng Nghị hầu phủ kia yêu mến, mà cả họ trên dưới đều không ưa gì ai gia, làm khó ngươi nói ra được mấy lời như vậy.”
Dũng Nghị hầu phủ Yến thị cùng Định quốc công phủ Tiêu thị, hơn hai mươi năm trước còn từng thông gia, bây giờ giống như cả đời không qua lại với nhau nữa, thậm chí có chút thù hận. Tất cả mọi người đều từng nghe nói phong thanh, lại không biết nguyên do. Thật không ngờ hôm nay lại nghe Tiêu thái hậu nói vậy, lập tức đều hơi kinh hãi.
Khương Tuyết Ninh là người trong cuộc, lại thầm có mấy phần linh cảm chẳng lành. Đầu tiên là Tiêu Xu trước mặt mọi người nói chuyện Yến Lâm đưa đàn cho nàng, bây giờ lại là Tiêu thái hậu nói đùa về quan hệ Tiêu thị cùng Yến thị, giống như đã không coi Dũng Nghị hầu phủ ra gì nữa. Nàng im lặng không lên tiếng lui về đứng yên.
Lúc này bên ngoài có cung nhân thông truyền, nói Lưu công công phủ nội vụ tới. Tiêu thái hậu khoát tay gọi người lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu công công kia ngày thường tai to mặt lớn, nay rất a dua nịnh nọt, lúc tới hành lễ cúi đến sắp chạm đất, chỉ giơ hộp gấm trong tay cao quá đầu, giọng nói lanh lảnh: “Thái hậu nương nương hôm kia đánh nát chuôi ngọc như ý, thánh thượng hôm nay nghe nói, liền nghĩ tới ngài? Cố ý dặn dò nô tìm ngọc như ý năm ngoái Thanh Hải tiến cống đưa tới tặng ngài.”
Ngọc như ý Thanh Hải tiến cống? Đợi đã… Mí mắt Khương Tuyết Ninh bỗng giật một cái, trong lòng thầm kêu: Chuyện này còn để nàng gặp phải?
“Hoàng đế vẫn có hiếu như vậy, đồ đâu trình lên ta xem nào.” Mặt mày Tiêu thái hậu đã có mấy phần vui vẻ. Lưu công công lập tức khom người hướng về phía trước, nịnh nọt đưa ngọc như ý đến dưới tay Tiêu thái hậu.
Ngọc như ý do hồng ngọc chế thành, cả khối hồng tím, duy chỉ có đầu như ý là trắng lóa như tuyết, vừa vặn điêu khắc thành hoa văn mây phủ, đường nét độc đáo, trân quý hiếm gặp. Tiêu thái hậu cầm trong tay, liền cực kỳ yêu thích. Chỉ là bà ta vừa nói “Không tệ”, lật ngọc như ý lại nhìn, trên mặt bỗng khẽ giật mình, tươi cười chợt cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt sau ngọc như ý, sắc mặt trở nên xanh xám!
Bởi vì phía sau khắc hai hàng chữ triện—— Ba trăm nghĩa đồng, chết thảm tội gì? Dung đế không đức, dám xưng thiên tử!
“Lớn mật!” Tiêu thái hậu giận tím mặt. Người ngoài còn không biết chuyện gì xảy ra, bà ta đã quăng ngọc như ý xuống đất, vỡ nát!
Mảnh hồng ngọc văng xuống bên chân Khương Tuyết Ninh, nàng không dám cử động loạn chút nào, da đầu đau nhức. Đúng là chuyện này, gieo mầm tai vạ sắp tới cho Dũng Nghị hầu phủ…