Tại hạ xin chịu thua là xong.
Hồ Phỉ đáp:
Tại hạ thấy thanh kiếm này rất tốt, chưa chắc đá đã đập gẫy được.
Chàng lại giơ cao tảng đá lên.
Hán tử họ Niếp lớn tiếng la:
– Tôn giá có thích thanh kiếm này thì cứ lấy đem đi, đừng hủy hoại báu vật.
Hồ Phỉ nghĩ thầm:
Tay này quả thật là người có tình. Chẳng thà để kiếm lọt vào tay địch chứ không muốn để kiếm gẫy.
Rồi chàng cười hì hì hai tay cầm bảo kiếm nâng lên đưa tới trước mặt địch nhân nói:
– Tiểu đệ vô lễ. Thật là đắc tội.
Hán tử họ Niếp cực kỳ kinh ngạc. Gã yên trí dù Hồ Phỉ không hủy thanh kiếm cũng lấy đem đi vì người võ lâm còn ai không thích bảo kiếm?
Gã liền đưa tay ra đón lấy nói:
– Đa tạ! Đa tạ!
Trong lúc thảng thốt, gã không dấu nổi nỗi vui mừng lộ ra ngoài mặt.
Hồ Phỉ biết đêm dài lắm chuyện, không nên chần chờ. Chàng xoay mình lên ngựa nhìn quần hào chắp tay nói:
– Đa tạ các vị huynh đài đã nương taỵ Tiểu đệ xin có lời cảm tạ.
Chàng lại nhìn Từ Tranh và Mã Xuân Hoa giục:
– Chúng ta đi thôi!
Vợ chồng Từ Tranh chưa hết kinh hãi, vội tung mình lên ngựa và thúc giục xe tiêu thượng lộ.
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đi sau áp giải để đề phòng mọi sự bất trắc. Tai còn nghe quần đạo nói nhỏ thương nghị với nhau nhưng chúng không phóng ngựa đuổi theo.
Bốn người đi một mạch hơn mười dặm vẫn không thấy quần đạo truy kích.
Từ Tranh dừng ngựa lại nói:
– Tôn giá ra tay giải cứu, tại hạ rất lấy làm cảm kích nhưng sao lại mạo sư là tệ sư bá?
Hồ Phỉ nghe giọng nói của gã có vẻ trách móc liền mỉm cười đáp:
– Thuận miệng nói vậy mà thôi. Xin huynh đệ miễn trách.
Từ Tranh nói:
– Tôn giá dán hai túp râu vào rổi gặp ai cũng kêu huynh đệ, như vậy không khỏi mang tiếng là khinh thường thiên hạ.
Hồ Phỉ ngạc nhiên không ngờ con người lỗ mãng như gã mà cũng nhận ra.
Trình Linh Tố khẽ nói:
– Chắc vợ gã nhận ra chỗ sơ hở.
Hồ Phỉ gật đầu, chú ý nhìn Mã Xuân Hoa. Chàng tự hỏi:
– Nàng nhận ra túp râu giả nhưng không hiểu đã khám phá ra ta là ai chưa?
Từ Tranh thấy thái độ chàng như vậy liền cho là chàng thấy vợ gã xinh đẹp đi theo hoài, hẳn là có ý bất chính.
Gã bị quần đạo vũ nhục đủ điều, tâm trí thất thường, coi ai cũng là thù nghịch, đột nhiên lớn tiếng quát:
– Các hạ võ nghệ cao thâm, có muốn giết Từ Tranh này thì hạ thủ đi.
Dứt lời gã rút lấy thanh đơn đao ở sau lưng lão chạy cờ, đứng thủ thế nhìn Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ không hiểu tâm tình gã,toan giải thích bỗng nghe sau lưng có tiếng vó ngựa dồn dập.
Một người ky mã phóng ngựa chạy như điên tới nơi. Con ngựa này tuy không phải thần tuấn như bạch mã của Viên Tử Y nhưng cũng là một thứ danh câu.
Chỉ tong khoảnh khắc nó đã chạy lướt ngang bên cạnh xe tiêu.
Hồ Phỉ nhanh mắt nhận ra là một trong mười sáu tên đại đạo.
Trình Linh Tố nói:
– Chúng ta đi thôi, chẳng hơi đâu mà can thiệp vào chuyện bất bình.
Không ngờ câu này làm xúc động lòng đố kỵ của Từ Tranh. Mặt gã đỏ sọng cơ hồ toé lửa, phóng người chạy tới toan liều mạng.
Mã Xuân Hoa vội la lên:
Sư ca! Sư ca lại phạm tội vào hành động hồ đồ rồi.
Từ Tranh ngẩn người ra.
Trình Linh Tố cầm roi ngựa quất vào đít ngựa của Hồ Phỉ. Cả hai con vọt về phía trước.
Hồ Phỉ quay lại lớn tiếng:
Mã cô nương! Còn nhớ chuyện Thương Gia Bảo không?
Mã Xuân Hoa bỗng đỏ mặt lên, miệng lẩm bẩm:
– Thương Gia Bảo! Thương Gia bảo! Sao ta lại không nhớ?
Nàng rung động tâm thần nghĩ lại chuyện cũ. Nhưng trong đầu óc chẳng nhớ tới hình ảnh Hồ Phỉ chút nào mà nàng chỉ tưởng với một người khác sang trọng thanh nhã là Phúc công tử.
Trình Linh Tố vọt ngựa chạy được ba dặm rồi nói:
– Đại ca! Quần đạo lại rượt rồi.
Hồ Phỉ đã nghe thấy tiếng ngựa dồn dập từ trước đến mười mấy con. Chàng đáp:
– Nếu phải động thủ thật sự thì chúng ta ít người không địch nổi số đông, lại không hiểu lai lịch bọn này.
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội coi bọn này chưa chắc đã phải là cường đạo.
Hồ Phỉ gật đầu nói:
Vụ này có nhiều điểm rất cổ quái mà trong lúc nhất thời mình không nghĩ ra được.
Giữa lúc ấy một trận gió Tây thổi lại đem theo cả tiếng binh khí đụng nhau.
Hồ Phỉ kinh hải nói:
– Chúng đuổi tới nơi rồi.
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội coi bọn người đó dường như tính ý với Mã cô nương chắc không có điều gì đáng ngại cho cô. Bọn họ cũng không hại mạng Từ Tranh đâu nhưng gã khó lòng tránh khỏi nếm mùi đau khổ.
Hồ Phỉ hết sức suy nghĩ, chau mày nói:
– Tiểu huynh thật không hiểu được.
Giữa lúc ấy nghe tiếng vó ngựa vang lên đi chênh chếch về góc Tây Bắc chứ không phải chạy trên đường lớn. Đồng thời văng vẳng có tiếng phụ nữ hô hoán vang lại.
Hồ Phỉ cho ngựa chạy lên cái gò nhỏ bên đường, phóng tầm mắt nhìn ra xa thì thấy hai tên trong bọn đại đạo đều cưỡi khoái mã và mối tên ôm một đứa nhỏ. Mã Xuân Hoa chạy bộ rượt theo, đầu tóc rũ rượi, miệng la gọi:
– Trả lại con ta! Trả lại con ta!
Vì đường cách xa nên nghe không rõ.
Hai tên đại đạo giơ binh khí lên, đột nhiên chia hai ngả chạy đi.
Mã Xuân Hoa đứng thộn mặt ra. Cả hai đứa nhỏ đều là ruột thịt không hiểu nên chạy theo bên nào.
Hồ Phỉ thấy thế cả giận nghĩ thầm:
– Bọn cường đạo này tàn ác vô cùng.
Chàng la gọi:
Nhị muội! Chạy nhanh lên!
Chàng biết mình ít người không địch nổi số đông nhưng không dúng tay vào thì vụ này rất nguy hiểm. Mắt chàng đã ngó thấy chuyện bất bình, chẳng thế không can thiệp. Chàng liền phóng ngựa rượt theo.
Nhưng một là quãng cách còn xa quá, hai là ngựa chàng không chạy nhanh bằng ngựa của đại đạo. Khi chàng đi tới bên Mã Xuân Hoa thì hai tên đại đạo bồng hai đứa nhỏ đã mất hút.
Hồ Phỉ la lên:
– Mã cô nương đừng nóng nẩy. Tại hạ nhất định rượt đuổi theo đoạt thằng nhỏ về cho.
Mã Xuân Hoa nghe nói lại phấn khởi tinh thần, muốn quỳ ngay xuống.
Hồ Phỉ vội nói:
– Không nên hành lễ. Từ huynh đâu rồi.
Mã Xuân Hoa đáp:
– Tiện thiếp rượt theo hài tử, y bị người ta bao vậy.
Trình Linh Tố phóng ngựa chạy đến bên Hồ Phỉ cười nói:
– Mặt Bắc lại có địch nhân.
Hồ Phỉ hỏi:
– Có phải địch nhân không?
Chàng ngó qua phía Bắc quả thấy cát bụi tung baỵ Lại tám, chín con ngựa chạy tới
Hồ Phỉ nói:
– Địch nhân cưỡi toàn ngựa tốt, chúng ta không chạy được, hãy tìm một chỗ ẩn thân.
Nhưng bốn mặt đồng không mông quạnh chẳng có chỗ nào ẩn núp được. Chỉ mé Tây Bắc có một khu rừng cây nhỏ. Trình Linh Tố cầm roi ngựa trỏ về phía đó nói:
– Qua bên kia!
Mã Xuân Hoa nhìn cô đáp:
– Đa tạ cô nương.
Rồi nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau Trình Linh Tố.
Trình Linh Tố cười nói:
– Nhãn quang của phu nhân hay quá. Tong lúc nguy cấp mà còn nhận ra được tiểu muội là gái giả trai.
Ba người cưỡi hai ngựa chạy về phía khu rừng.
Mới chạy được hơn năm dặm, quần đạo đã phát giác. Những hồi còi nổi lên. Mé Nam hơn chục người ky mã. Mé Bắc cũng tám, chín con. Hai mặt đổ lại.
Hồ Phỉ phóng ngựa chạy trước chuồn vào rừng cây, thấy phía sau rừng có bảy, tám gian nhà nhỏ. Chàng nghĩ rằng mình còn tiếp tục chạy nữa tất bị đuổi kịp, đành là vào ẩn mình tạm trong mấy gian nhà này. Chàng liền giục ngựa chạy tới, thấy trung gian có một tòa thạch thất khá lớn. Hai bên đều là nhà gianh.
Hồ Phỉ đưa tay đẩy cửa nhà thạch thất thấy bên trong có một lão phu nhân nằm trên giường bệnh.
Mụ ngó thấy Hồ Phỉ khiếp sợ quá không nói nên lời chỉ khẽ la mấy tiếng ” ối ối “.
Trình Linh Tố thấy những gian nhà gianh đều là cửa phên đóng kín, bốn bức vách lại không cửa sổ, dường như không phải nhà ở. Cô đạp cửa mở một gian thấy bên trong chất đống củi khô cùng rơm cỏ. Một gian khác chứa toàn đá. Nguyên đây là lò nung vôi nên chứa đá.
Trình Linh Tố lấy hỏa tập bật lửa lên châm vào hai gian nhà gianh, đoạn kéo Mã Xuân Hoa vào thạch thất.
Những gian nhà gianh cách thạch thất chừng ba, bốn trương. Rơm củi cháy lên rồi, người trong thạch thất tuy bị nóng nẩy khó chịu nhưng cũng ngăn cản địch nhân một lúc. Vả lại những gian nhà gianh cháy hết rồi, địch nhân không còn chỗ ẩn thân, muốn tấn công vào thạch thất cũng còn khó.
Mã Xuân Hoa thấy cô nhỏ tuổi mà quyết đoán mau lẹ liền khen ngợi:
Cô nương thật là thông minh.
Những gian nhà gianh vừa bốc lửa thì quần đạo đã tới tấp chạy vào rừng cây. Lừa ngựa nhìn thấy lửa không dám tới gần.
Mã Xuân Hoa chuồn vào thạch thất rồi, bớt phần sợ hãi nhưng lại nghĩ tới con mình lọt vào tay cường đạo không hiểu sống chết thế nào.
Mẫu tử tình thâm, bất giác châu lệ đầm đìa. Nàng giơ tay áo lên lau nước mắt, nhìn Trình Linh Tố nói:
– Muội tử! Ta cùng muội tử vốn không quen biết, sao lại mạo hiểm cứu nhau?
Nàng hỏi câu này quả là tình thật.
Nên biết bọn đại đạo cướp tiêu đều là những tay võ nghệ cao cường, nhân số rất đông. Dù là phụ thân nàng Thần Quyền Vô Địch Mã Hành Không gặp trường hợp này cũng nhận ra ngay quả bất địch chúng.
Hai người này không thân thích lại không quen biết mà tự rước lấy trách nhiệm thì có khác gì chịu uổng mạng một cách vô ích.
Còn Hồ Phỉ tự xưng là Thần Quyền Hữu Địch Ngưu Canh Điền dĩ nhiên nàng biết là tên giả để trêu chọc quần đạo.
Võ công của phụ thân nàng do tổ phụ truyền cho, lão chẳng có sư huynh sư đệ đồng môn nào hết.
Trình Linh Tố mỉm cười trỏ vào sau lưng Hồ Phỉ hỏi:
– Phu nhân có nhận ra được y không? Y đã nhận ra phu nhân rồi đó.