Trưởng phòng Mã khó chịu ngoảnh đầu lại, thấy một người thanh niên xa lạ đang nhìn mình mỉm cười quái gở.
– Cậu là ai!?
Trưởng phòng Mã giật mình, thận trọng hỏi.
Dương Thần đứng cách đó không xa nghe rõ mồn một bọn họ nói chuyện nên cũng hiểu được bảy tám phần câu chuyện, thế nên tự nhiên thấy không ưa cái lão già chẳng có lấy một ngón nghề tán gái kia, nghe hỏi hắn chỉ cười cười đáp:
– Xin chào trưởng phòng Mã, tôi là người mới chuyển về phòng Quan hệ xã hội, tên tôi là Dương Thần.
– Nhân viên nam phòng Quan hệ xã hội?
Trưởng phòng Mã suy tư đôi chút:
– Anh đứng đó làm gì, có phải là đã nghe hết rồi không?
– Ồ, tôi chỉ vừa mới đi ngang qua, nghe trưởng phòng Mã với chị Minh Ngọc bàn luận chuyện đi chơi buổi tối nay, muốn hỏi có thể đi cùng được không, trưởng ban Mã không biết đấy thôi tôi rất thông thuộc các quán đêm ở đây.
Hắn nói xong còn nháy nháy mắt với trưởng phòng Mã vài cái.
Trưởng phòng Mã khoé mắt giật giật:
– Tiểu tử kia, ngươi muốn uy hiếp ta sao? Ngươi có biết ta là ai không hử, ngươi nghe thấy những gì, không có chứng cớ mà dám tung tin bậy bạ thì ta sẽ trực tiếp đuổi ngươi!
Lưu Minh Ngọc thấy Dương Thần bước tới, trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng khi thấy trưởng phòng Mã và Dương Thần kình nhau, lại thấy lo lắng cho Dương Thần, ánh mắt không ngừng ra hiệu bảo Dương Thần nhanh chóng rời khỏi đây.
Dương Thần đâu dễ gì bỏ đi như thế, vừa cười tủm tỉm vừa lấy điện thoại di động ra, khua khua bảo:
– Trưởng phòng Mã, ông nên biết hiện nay điện thoại di động có nhiều cải tiến rồi, không những có thể ghi âm mà còn rất rõ ràng cơ.
Lần này thì sắc mặt của trưởng phòng Mã thay đổi thật khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi muốn thế nào …
– Tôi chẳng muốn gì cả, trưởng phòng Mã có thái độ hợp tác thì xem như không có chuyện gì xảy ra cả, mọi người đều bình an.
Dương Thần thản nhiên nói tiếp:
– Nếu trưởng phòng Mã có ý muốn đối phó với tôi thì đó chẳng phải ý kiến hay đâu, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi, nhưng mà theo tôi nghĩ thì một nhân viên quèn với trưởng phòng Mã đây cùng xảy ra chuyện không hay thì chắc chắn trưởng phòng Mã sẽ thiệt thòi hơn nhiều.
Trưởng phòng Mã chưa bao giờ trải qua mấy chuyện mờ ám này nên thiếu chút nữa là ngất xỉu, đến độ sau khi nói ba từ “được” chỉ biết nhìn trừng trừng Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, giận dữ đùng đùng rời khỏi đó.
Lưu Minh Ngọc thở phào vuốt vuốt ngực khiến khuôn ngực đầy đặn nở nang phập phồng theo, làm ánh mắt Dương Thần nhìn chăm chăm.
Giận dữ liếc Dương Thần một cái, Lưu Minh Ngọc cũng chẳng thẹn thùng.
– Này, đừng có nhìn nữa, tròng mắt muốn lồi cả ra ngoài rồi kìa.
– Haha, dáng người chị Minh Ngọc quả là gợi cảm.
Dương Thần tán dương một cách trắng trợn.
Lưu Minh Ngọc đỏ cả mặt, cười đùa bảo:
– Thật không nhận ra đấy, cậu thật nhanh trí, biết lấy điện thoại ghi âm lại nếu không chẳng biết làm thế nào, trưởng phòng Mã không những là nhân viên kỳ cựu của công ty mà còn là trưởng phòng Tài chính, chẳng mấy ai ở Ngọc Lôi này dám tranh chấp với lão.
Dương Thần thản nhiên cười cười, đưa điện thoại di động cho Lưu Minh Ngọc xem.
Lưu Minh Ngọc sửng sốt, ngay sau đó lại bật cười khanh khách.
– Cái cậu này! Thì ra cậu gạt hắn ta, nói thế thì hắn ta cũng ngu thật, cũng không thèm xem có thực là bị ghi âm lại chưa nữa.
– Kỹ xảo tán gái kém cỏi thật, đầu óc chắc cũng không hơn gì.
Dương Thần nói chắc nịch.
Nói vừa xong, cả hai người đứng ở hành lang không người ấy cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lưu Minh Ngọc im lặng một lúc cúi đầu bảo:
– Dương Thần có thể nhờ cậu một chuyện được không.
– Nói xem nào.
Dương Thần cũng đoán được là chuyện gì.
– Xin đừng để lộ sự việc hôm nay ra ngoài, cứ xem như là chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
– Kỳ thực thì chị không cần phải như thế, bị quấy rối cũng chẳng hay tí nào, nếu chịu suy nghĩ một chút thì cũng không phải khó giải quyết tên trưởng phòng Mã đó.
Dương Thần nghĩ thầm trong bụng.