Nghe từ xa có tiếng bước chân, Liễu Phi Nhi liếc nhìn…thấy người đến là một người phụ nữ dáng dấp tuyệt mỹ, mắt đeo kính đen, trên cơ quyến rũ kia khoác chiếc váy sang trọng, trong lòng Liễu Phi Nhi dâng lên cảm xúc khó chịu, mắt đầy địch ý nhìn người đang đến.
Thư ký riêng của Doãn Lục Lang bước đến trước mặt Liễu Hiên và khẽ hỏi “thưa quý cô, cô cần giúp gì không ?”
Liễu Hiên dịu dàng lên tiếng “tôi muốn gặp Lục Lang !”
Thư ký nheo mắt, trước giờ anh chưa từng nghe ai dám gọi thẳng tên sếp mình như vậy ‘Xin hỏi, cô có hẹn trước không ?’
Liễu Hiên liếc nhìn Liễu Phi Nhi rồi mỉm cười với thư ký “không”
‘Vậy thật xin lỗi cô, cô đợi đến lượt đã, vẫn còn có vài cuộc hẹn giữa đối tác với Doãn gia chúng tôi’.
Liễu Phi Nhi bước đến gần Liễu Hiên “ả ngu ngốc này lại đến đây để làm gì ? Lục Lang sẽ không gặp mày đâu !”
Liễu Hiên vờ như không nghe thấy gì, cô chỉ khoanh tay đứng dựa vào tường.
Thư ký đã làm xong vài công việc rồi mới quay lại, thấy Liễu Hiên vẫn đứng đợi nên có chút động lòng…anh quay vào báo lại với Doãn Lục Lang.
‘Doãn gia có người muốn gặp ngài !’
“Ai ?”
‘Một người phụ nữ, che kín mặt’
Doãn Lục Lang lạnh lùng lên tiếng “tên gì ?”
Thư ký lắc đầu !
“Cho vào đi !”
Thư ký mừng rỡ chạy ra “cô gì ơi…Doãn gia mời cô vào”.
Liễu Phi Nhi vội chạy vào nhưng bị thư ký túm lại “Xin lỗi, cô không thể vào trong !”
Liễu Hiên nhếch môi cười với Liễu Phi Nhi rồi mới yểu điệu bước vào phòng làm việc của Doãn Lục Lang.
Liễu Phi Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Hiên !
…………
Nghe tiếng giày khua trên mặt sàn, Doãn Lục Lang như nhận ra được nhịp bước quen thuộc nên đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, mày anh bỗng chốc lại nhíu chặt “Tiểu Hiên Hiên, là em thật sao ?”
Liễu Hiên dừng bước trước mặt Doãn Lục Lang.
– Lục Lang !
Không cần suy nghĩ nhiều, Doãn Lục Lang đã vội chạy đến ôm chặt Liễu Hiên vào lòng “Tiểu Hiên Hiên, là em thật rồi, anh không phải mơ !”
Liễu Hiên rất đau lòng, thật sự thì trong thời gian qua cô rất nhớ đến Doãn Lục Lang. Nhưng thôi, khối tình này đã như vậy thì có thể làm được gì.
“Tiểu Hiên Hiên, anh nhớ em lắm !”
Liễu Hiên đẩy Doãn Lục Lang ra “Lục Lang, đừng nói những lời này nữa !”
“Tiểu Hiên Hiên !”
– Lục Lang, đây là nửa tấm bản đồ kho báu, em phát hiện ở cho Doãn Duyệt.
“Tiểu Hiên Hiên”
– Thôi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, em phải đi đây !
“Tiểu Hiên Hiên, anh thật sự không muốn rời xa em”
– Lục Lang, anh phải cố gắng lên !
Vừa dứt câu, Liễu Hiên đã xoay bước rời đi…
Doãn Lục Lang ôm chặt cô từ phía sau lưng “Tiểu Hiên Hiên”.
Rất nhanh, nụ hôn ấm áp rơi xuống môi Liễu Hiên.