Anh cũng không cần gì nhiều, chỉ muốn đêm nào anh không về thì cô gọi cho anh một cuộc hỏi ‘Sao đêm nay anh không về?’ Lúc anh đứng bên cạnh những người phụ nữ khác thì cô hỏi một câu ‘Cô ta là ai?’
Anh chỉ muốn những điều đơn giản vậy thôi. Đáng tiếc, cô không chịu cho!
Trái tim cô không có chỗ cho anh. Nhưng anh lại yêu cô, thương cô nên đành yên lặng chịu đựng. Trời biết, anh cố gắng như thế nào khi nói sẽ chinh phục cô. Cho dù mọi thứ có đổi thay như thế nào, trái tim anh luôn có cô.
Nhưng cho đến “lần đó” anh mới biết được, trái tim cô sẽ không bao giờ có chỗ cho anh.
Vì vậy, anh càng tệ hơn, anh buông thả bản thân. Tất cả mọi người lại cảm thấy thương vợ anh. Kỳ thật bọn họ không biết, cô không cần những điều đó. Cho dù anh như thế nào, cô cũng không để ý. Anh làm như vậy cũng đang chà đạp bản thân mình.
Dù sao, cô cũng đâu cần, không phải sao?
——
Thịnh Thế càng lúc càng siết chặt vô lăng nhưng khuôn mặt anh chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc gì, càng lúc càng lạnh lùng khiến người ta hơi sợ hãi.
Anh cũng không biết mình rốt cuộc đi bao lâu đợi đến khi anh hoàn hồn thì xe đang trên đường về khu biệt thự Ngự Thự Lâm Phong.
Anh dần giảm tốc độ, do dự không biết có nên quay đầu hay không. Nhưng cuối cùng vẫn lái đến cửa nhà mình.
Anh xuống xe, đứng trong sân rất lâu. Ngọn đền đêm nhàn nhạt chiếu xuống bóng dáng anh càng khiến bóng dáng đó trở nên ưu thương. Sau thật lâu, anh mới ấn mật mã đi vào nhà.
Người hầu đều ngủ cả, cực kỳ yên tĩnh. Anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ trên tầng hai, khẽ đẩy cửa đi vào.
Cố Lan San im lặng nằm trên giường, anh đứng ở cửa, nhờ ánh đền ngoài hiên mà ngắm nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh đến bên cạnh giường, nhìn cô ngủ say, ánh mắt anh lấp lánh, giả vờ như cô đã tỉnh lại, tự lừa bản thân nhỏ giọng nói một câu: “Sở Sở, anh về rồi! Tối nay anh đi ăn cơm cùng đối tác. Sau đó, cùng đi đến Spa rồi đến Kim Binh Huy Hoàng chơi mạt chược. Anh không tìm phụ nữ….. Anh cũng không liếc nhìn họ một chút….. Em phải tin tưởng anh!”