“Mặc dù mỗi một cây táo đều có lý do ra đời của nó, nhưng ông bạn già thân yêu của tôi ơi, ông vẫn cho phép có người không thích cây táo.”
Một người nhận nuôi nói thẳng khi lật xem tài liệu.
“Ở trong xương cốt, chúng ta đều là những động vật dã man, chúng ta nhìn thấy con người bị trói bởi dây thừng, bị thuần hóa, tình huống này gọi là giáo dục văn minh, chứ không phải bản chất con người vốn là tốt đẹp.”
“Xấu xí không phải phạm pháp, tương tự như thế, tôi ghét thằng bé xấu xí cũng không trái pháp luật.”
Lúc cậu bé gặp người đàn ông độc thân, người đàn ông vừa mới kết thúc bữa xã giao bất đắc dĩ, uống say tí bỉ, quần áo xốc xếch nằm trên ghế dài công viên ngủ khò khò, trên mặt dính phân chim, cậu bé cầm giấy lau đi cho anh ta.
“Xem ra người xấu xí, tuổi thơ không tốt, trưởng thành rồi cũng không tốt hơn là bao.”
Hết cảnh này đến cảnh khác, cốt truyện lên tới cao trào, chàng trai biết yêu, chất lượng hình ảnh hơi sáng lên một chút….
“Tôi muốn làm tình với cô ấy, tôi có thể đội mũ sắt.”
Ánh sáng chập chờn đung đưa trong phòng chiếu phim, giống như thủy triều xanh biếc gợn sóng, ôm lấy nước mùa xuân và ngân hà mơ hồ quét qua quét lại giữa gương mặt giả vờ bình tĩnh của hai người họ, tựa như ánh trăng đang lặng lẽ chớp mắt.
“Trần Lộ Chu.” Từ Chi cũng không quay đầu lại, chăm chú xem phim không chớp mắt, bình tĩnh gọi.
“Ừ.” Cậu trả lời, chất giọng vẫn uể oải.
“Qua đây.”
Sau lưng nhất thời không có động tĩnh, từ đầu tới cuối Từ Chi đều không quay lại nhìn cậu mà chăm chú xem phim. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy phía sau có tiếng người đứng dậy, tiếng bước chân lề mề kéo dài, đi từng bước xuống bậc thang ở lối đi bên cạnh.
Cậu vừa ngồi xuống, quả nhiên Từ Chi ngửi thấy mùi thơm nhẹ của sữa tắm cỏ đuôi chuột quen thuộc, cô không lên tiếng nói chuyện nữa, cũng phớt lờ cậu. Lúc này điện thoại lại vang lên, là Wechat đến từ Thái Oánh Oánh.
Một bữa sáng: Tớ có chuyện phải đi ra ngoài một lúc, lát nữa sẽ quay lại tìm cậu.
Từ Chi: Đi đâu?
Một bữa sáng: Không có gì, cậu xem phim đi, tớ đi gặp bạn.
Từ Chi khóa điện thoại rồi nhét vào trong túi xách, mặc kệ Trần Lộ Chu, cũng không chủ động nói chuyện với cậu. Nhưng cảm giác tồn tại của người này quá mạnh, dù chỉ ngồi yên đó cũng khó ai có thể làm lơ cậu. Có lẽ cậu cũng cố gắng ép cảm giác tồn tại của mình xuống, sau khi ngồi xuống, cậu không nhích nhích một chút nào, một tay vòng trước ngực, chống khuỷu tay còn lại giơ tay lên che mũi, mặt vô cảm xem phim điệu ảnh, nhưng tác dụng rất thấp.
Cậu nhận một cuộc điện thoại, giọng nói cũng đè xuống thấp, lạnh lùng đáp ừ hai câu rồi cúp máy, có khi còn không nghe thấy rõ đối phương nói gì.
Từ Chi ngả người vào ghế, khoanh tay, uể oải nói mà không thèm nhìn cậu: “Có phải lúc này bất kể là lại ai gọi điện thoại cho cậu nói gì cậu cũng đồng ý đúng không?”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra bấm số. Điện thoại của Trần Lộ Chu rung lên trong túi, cậu ấn nút nhận. Từ Chi áp điện thoại vào tai, ánh mắt ít nhiều có ý khiêu khích nhìn cậu, “Trần Lộ Chu, cậu là con chó.”
Cậu bật cười, ánh mắt hiếm có lúc dịu dàng nhìn cô, như thể sẽ đồng ý với tất cả những gì mà cô nói, “Ừm, là tôi.”
Mưa thuận gió hòa, mọi vật im lặng không lên tiếng, tâm trạng đều chứa đựng trong ánh mắt của cậu.
“Thật nhàm chán (yếu).” Từ Chi cúp máy, đã lờ mờ đoán được vì sao lại có bộ phim này, nhưng không cậu biết cậu đã bí mật làm những gì, chỉ có thể đoán mò trong lòng.
Đàn ông sợ nhất phụ nữ nói mình yếu, Trần Lộ Chu thản nhiên nhìn cô, cầm điện thoại xoay vòng vòng, đôi mày sạch sẽ khẽ chau lại, vẻ mặt thành khẩn tự ngẫm một lúc rồi giả vờ hỏi: “Vậy phải như thế nào cậu mới cảm thấy không yếu?”
Từ Chi không đáp, bộ phim sắp đến đoạn kết rồi. Cô đã bỏ qua hơn một nửa đoạn cao trào, bây giờ xem không hiểu lắm, chỉ đành nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trần Lộ Chu hiếm khi bị nói là nhàm chán, nhất là còn bị Từ Chi nói, trong lòng có chút không phục, tính khí của thiếu niên vẫn còn rất cao, dựa vào ghế, uể oải khinh thường nói: “Người nhàm chán muốn xem cái này, cậu cũng thật nhàm chán.”
“Được, cả hai chúng ta đều nhàm chán.” Từ Chi lười không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu nữa, đứng lên, “Hai người nhàm chán xem phim điện ảnh nhàm chán với nhau, lại càng nhàm chán hơn, tôi về nhà đây.”
Đôi chân dài của Trần Lộ Chu miễn cưỡng duỗi ra cản đường cô. Từ Chi quay người muốn đi sang hướng khác, tay lại bị người ta kéo lấy. Cậu sợ làm cô đau nên không dùng sức mạnh, khả năng cầm nắm cực kỳ giỏi, hồi còn ở thành phố Lâm Từ Chi đã được trải nghiệm rồi.
Bàn tay ấm áp chạm vào làn da cô, Từ Chi cảm thấy mảng da đó đang dần nóng lên, không biết là nhiệt độ của cậu hay của cô nóng hơn. Có lẽ là cả hai. Trần Lộ Chu cũng không lên tiếng, cứ ngẩng lên nhìn cô như thế, tựa như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, ánh mắt chứa đầy sự áy náy, nhưng môi lại mím chặt lạnh lùng.
Trần Lộ Chu vừa cởi mũ treo trên lưng ghế, lúc này Từ Chi mới phát hiện cậu đã cắt tóc, tóc gãy trên trán được tỉa ngắn đi, dán mỏng vào da đầu, để lộ vầng trán đầy đặn sạch sẽ và tràn đầy sức sống, gương mặt càng đẹp trai sắc nét hơn.
Ngày đầu tiên Từ Chi gặp cậu, cô cảm thấy con người cậu quá thông minh, cô thích qua lại với người thông minh, nhưng sẽ không tìm người quá thông minh để làm bạn trai, bởi vì rất mệt mỏi. Tuy nhiên Trần Lộ Chu không giống vậy, cậu thú vị hài hước, thông minh mà cũng đơn giản, có lúc lại là một chàng trai trưởng thành. Nhưng tóm lại vẫn là một người thông minh, không tránh khỏi tật xấu của những người như vậy, nghĩ mình là vô cùng quan trọng.
Phim vẫn đang chiếu nhưng không còn ai xem. Dù không khí ở đây có gợn sóng đến đâu thì tình tiết bộ phim vẫn không ngừng lại, giống như trái đất này, không ai có thể lay chuyển được nó.
Trần Lộ Chu cũng không muốn nói đến mức độ nào, hoặc là hoàn toàn kết thúc mối quan hệ của hai người. Có một số câu nói, nếu như nói ra thì không thể thu lại được, nhưng mà, nếu tối nay hai người họ cứ cắt đứt như vậy, thì có lẽ sẽ thật sự kết thúc ở đây.
Cậu đứng lên, dựa vào lưng ghế hàng ghế phía trước Từ Chi, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi, giọng điệu tuy khá chân thành, nhưng không giấu được sự quái gở, “Làm sao mới gọi là không nhàm chán, nói chuyện yêu đương thì có nhàm chán không?”
Từ Chi cảm thấy cậu thật sự quá chó, bật thốt lên: “Cậu tưởng rằng ai cũng muốn yêu đương với cậu sao?”
Nói xong, trong lồng ngực có một hơi nóng, hô hấp nhẹ nhàng nông cạn. Trần Lộ Chu cũng nóng, tim cậu đập nhanh chưa từng có, nhưng bởi vì cậu tức.
Sau khi chắc chắn cô sẽ không bỏ đi, Trần Lộ Chu mới buông tay cô ra, nhét hai tay vào túi quần, hơi ngửa cổ ra sau, yết hầu lăn lộn, chậm rãi suy nghĩ, mí mắt lạnh lùng rũ xuống, thẳng thừng nói với cô: “Ừ, yêu đương cũng nhàm chán, hôn thì không chán sao?”
“Trần Lộ Chu, cậu không chơi nổi đâu.”
“Thật sao, rốt cuộc là ai không chơi nổi?” Thay vào đó, cậu bật cười, “Cậu chặn Wechat của tôi còn gì, tôi có nói gì không.”
“Cậu đợi đã.” Từ Chi nói xong, tầm mắt đột nhiên lại bắt đầu chăm chú nhìn màn hình phía sau.
Trần Lộ Chu không cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì tiếng hôn môi chụt chụt của hai nhân vật đã rạo rực vang khắp toàn bộ phòng chiếu phim.
“…”
“Xem xong chưa?” Giọng điệu lười biếng lại không biết nên làm thế nào.
Từ Chi đã ngồi xuống, xem đến mức tràn đầy năng lượng, hơi đỏ mắt nói: “Lần nào xem phim của ông ấy tôi đều không xem được bản đầy đủ, đều là bản bị cắt bỏ, nhiều blogger phim điện ảnh nói tinh hoa phim của Kartu đều bị cắt hết.”
Trần Lộ Chu cãi nhau được nửa chừng, cơn tức uất nghẹn ở cổ họng phải nuốt ngược trở về. Câu quay mặt sang một bên, nuốt nước bọt. Cậu cảm giác trong tương lai mình thực sự sẽ mắc bệnh gì đó, cho nên rất bực bội, cũng ngồi xuống theo cô, tiện tay cầm lấy mũ lưỡi trai treo lên lưng ghế, không chút thương tiếc trả thủ đánh vào trán của Từ Chi, hoàn toàn che mất tầm mắt của cô.
Từ Chi cũng không động đậy, chỉ đội mũ lên, ngẩng đầu thì thấy đã chuyển sang cảnh khác, hình ảnh lại trở nên mờ ảo. Cô chỉ vào hình ảnh trên phim, nói đùa: “Tôi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi, yêu đương nhàm chán, hôn nhau cũng nhàm chán, nói chuyện yêu đương rồi hôn cũng nhàm chán, không nói chuyện yêu đương mà hôn thì vô cùng thú vị, cậu nhìn hai người họ đi, thú vị cỡ nào.”
Trần Lộ Chu: “…”
Từ Chi đã từng nói với Thái Oánh Oánh về vấn đề này, hai bọn cô đều nhất trí xác định rằng Trần Lộ Chu có cảm giác với cô. Sau này Thái Oánh Oánh cũng từng đi hỏi dò Chu Ngưỡng Khởi, Chu Ngưỡng Khởi nói Trần Lộ Chu có rất nhiều nỗi băn khoăn, Từ Chi cũng lờ mờ biết tại sao. Vẫn là câu nói ấy, Trần Lộ Chu nghĩ rằng bản thân mình rất quan trọng, cậu đi rồi thì cô không thể tìm được người tốt hơn? Hay là sợ cô bám dính lấy cậu?
Từ nhỏ đến lớn Từ Chi luôn là người gặp núi mở đường, gặp nước mở cầu. Có một số chuyện suy nghĩ quá nhiều thì tinh thần kiệt quệ, mệt mỏi rã rời, chẳng thà rằng có vấn đề rồi mới giải quyết còn hơn.
Điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là sống mà luôn lo lắng về tương lai, đây là bài học bà Lâm Thu Điệp đã dạy cô sau mấy năm bà mất.
Bộ phim vẫn tiếp diễn hết cảnh này đến cảnh khác, Từ Chi biết đã sắp kết thúc rồi. Cô nhìn màn hình dừng lại ở lời thoại kinh điển của Kartu, đó là lời kết xuất hiện trong mỗi bộ phim của ông.
“Bạn sẽ biết ơn mỗi người từng xuất hiện trong quá khứ của mình, cũng sẽ hối hận mỗi người mà mình không nắm bắt được.”
Kartu vẫn là Kartu ấy, nhưng bộ phim này hay đến đâu cũng không hấp dẫn bằng người yên lặng ngồi bên cạnh. Từ Chi nói: “Trần Lộ Chu, mấy ngày trước bố tôi bị người ta lừa mất tám vạn tệ, mặc dù chúng tôi đã báo cho cảnh sát để lập hồ sơ, nhưng cảnh sát nói rằng không thể lấy lại số tiền này nữa. Bố tôi vô cùng hối hận, ban đầu tôi khuyên ông ấy đổi máy tính và điện thoại cho mình nhưng ông ấy không nghe, bây giờ không những không nhận được đồ, mà tiền cũng mất. Cái này gọi là tiền mất tật mang.”
Phụ đề cuối phim sắp cuốn đi gần hết, vào thời khắc mấy giây ánh đèn trong phòng chiếu phim sáng lên, Từ Chi nghiêng người qua một cách tự nhiên.
Trần Lộ Chu cúi thấp đầu nhìn cô, ánh mắt ảm đạm không chút cảm xúc. Bên ngoài phòng chiếu phim dần vang lên tiếng ồn ào, nhân viên sắp đi vào quét dọn, không còn nhiều thời gian dành cho bọn họ nữa. Cậu thử lên tiếng mấy lần rồi lại nặng nề nuốt xuống, mắt hơi đỏ, mở to hai mắt nhìn sang hướng khác, dừng lại thật lâu, yết hầu lăn lộn khó chịu. Giữa hai người có một cảm giác dây dưa mập mờ khó tả, cuối cùng Trần Lộ Chu cũng quay đầu lại, cúi đầu nhìn Từ Chi đang ngửa mặt ngồi một chỗ, cắn răng nói…
“Muốn chơi với tôi sao? Được, đến lúc đó cậu đừng có mà khóc.”
Từ Chi không khỏi ngẩng đầu, bất ngờ hôn nhẹ lên môi cậu, “Tôi sẽ vui vẻ tiễn cậu lên máy bay.”