– Tiểu Thủy!
Cái tên được chính miệng anh nói lên khiến Băng Thiên mở to mắt đối diện với sự thật. Cô đã quên mất là mục đíc anh bắt cô đeo cặp lens ấy là gì vậy mà nãy giờ cô vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc đâu còn nhớ đến anh coi cô là thế thân.
Mặc kệ anh luân động ở dưới còn cô thì đang đau đớn trong lòng nước mắt trực trào rơi xuống đôi gò má. Lại 1 lần nữa cô rơi vào chính ảo tưởng không dành cho cô.
…
Phía bên này.
Băng Thủy đang loay hoay dưới bếp lướt điện thoại cũng đã gần tiếng đồng hồ chắc lúc này Minh Triết đã đi ngủ. Cô nhanh chóng cầm điện thoại nhẹ nhàng tắt đèn và đi lên lầu với tâm trạng hí hửng. Khi cô đi đến hành lang chỉ có phòng anh và phòng cô nơi đó mà phòng cô lại sau phòng anh nên có chút sợ.
Nhưng thường thì giờ này anh chẳng ra ngoài làm gì nên cô đã lấy lại tinh thần rón rén đi qua phòng anh nhẹ nhàng nhất có thể. Khi cô vừa đi qua phòng anh thấy mình đã thoát khỏi cửa ải cô vui sướng trong lòng nụ cười đã trở lại trên môi không còn lo lắng sợ hãi nữa.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt khi cô ngước đầu lên nhìn về phía cánh của phòng mình cách chỉ còn vài 3 bước nhưng trước cửa lại là bóng dáng của anh đang đứng khoanh tay trước ngực dựa vào tường nhìn cô thăm dò.
Nhìn thấy Minh Triết Băng Thủy bất giác khưng lại không bước tiếp nữa thay vào đó là đi lùi đôi mắt sợ xệt nhìn anh.
– Không…Không thể nào!
Cô nhanh chóng co giò bỏ chạy, anh thấy cô chạy cũng đuổi theo tất nhiên sao cô có thể nhanh hơn anh được cơ chứ. Cô chỉ mới chạy được 3 bước thì bị anh ôm lấy kéo vào phòng của anh mà khóa trái cửa lại ép cô vào tường.
Trong căn phòng bóng đêm bao chùm chỉ nghe được tiếng thở và nhịp tim của 2 người. Khi hồi được thần trí cô vội đẩy anh ra toan chạy đi nhưng bị anh ôm từ phía sau chặt chẽ khiến cô không thể cất bước.
– Tai sao thấy tôi em lại chạy?
Nghe anh hỏi giọng đã băng lãnh đi đôi phần khiến cô run cầm cập vội lên tiếng.
– Em…em…nhất thời giật mình nên…
– Đã ai làm gì em đâu?
– Em…em…
Biết cô sẽ không có câu trả lời cho mình Minh Triết đã hôn lên đôi môi của cô. Lúc chiều anh làm cô vẫn chưa đã nên khi ôm cục bông mềm mại như cô vào lòng thì có chút dục dịch. Rời khỏi đôi môi cô anh đi xuống cần cổ cắn nhẹ nó.
– Đừng…đừng mà!
– Tại sao lại “đừng”?
Anh hỏi cô nhưng cũng không có dấu hiệu dừng lại.
– Anh chị…vẫn đang còn bên…cạnh…nếu để họ nhìn…ưm…thấy sẽ không…ha…hay…
Những câu ngắt quảng đầy nặng nhọc của cô, đôi bàn tay nhỏ bé vẫn đang cô đẩy anh ra.
– Vậy thì em nên nhỏ tiếng 1 chút, phòng này không có cách âm.
Nói rồi anh ném cô lên giường tiếp tục làm công việc đang còn dang dở của mình.