Có người nói: “Bởi vì em thích mẫu đàn ông có nội hàm như anh ấy.”
“……”
Trần Kỳ nghe vậy thì nhìn Giang Cẩn Châu thêm vài lần.
Giữa ánh đèn nửa sáng nửa tối, ánh mắt Giang Cẩn Châu dường như hơi mơ màng, khóe miệng ửng đỏ, nhìn thoáng qua cũng thấy cấm dục.
Cắt!
Nội hàm cái rắm!
Còn không phải nhìn trúng gương mặt kia hay sao.
Thẩm Tô Khê lên giường đắp chăn đi ngủ, nhưng nghĩ tới chuyện Giang Cẩn Châu còn đang ở bên ngoài, cô lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được.
Cô mỏ wechat ra, đang định âm thầm stalk xem anh làm gì, cô chợt nhìn thấy khung chat giữa hai người đang hiển thị một dãy số chói lọi “010xxxxxxx”.
– – Đường dây nóng của bác sĩ chữa tuyến tiền liệt.
“……?”
Có phải đầu óc cô bị nướng chín rồi hay không? Sao có thể gửi cho anh thứ như vậy?
Thẩm Tô Khê vội vàng gửi một đống ảnh tự sướng với vương miện qua, ý đồ che giấu dãy số kia.
Nhưng người đàn ông của cô có đôi mắt đại bàng, sau khi chuyển tiếp tin nhắn của cô xuống dưới, anh còn hỏi lại: “Đây là cái gì?”
Thẩm Tô Khê: “……”
Người anh em này, sao lại thế?
Chẳng lẽ dung nhan tuyệt sắc của cô không khiến anh nghẹt thở đến chết lặng?
Chẳng lẽ cô không khơi gợi nổi chút tà niệm nào trong đầu anh?
Hay do những vấn đề khó nói với tuyến tiền liệt đã khiến anh vừa nhìn dãy số kia đã thấy quen quen?
Thẩm Tô Khê càng nghĩ càng không thoải mái, cô bật dậy mở đèn bàn rồi lấy gương ra soi.
Không phải rất đẹp sao?
Vậy tức vấn đề nằm ở anh.
Nghĩ xong xuôi, Thẩm Tô Khê không thẹn với lương tâm mà nhắn lại: “À em nhắn nhầm. Em định gửi Tần Mật, buổi sáng cô ấy mới kêu em gửi số.”
Hai phút sau.
winter: “Vậy để anh nhắn thay em.”
Thẩm Tô Khê: “……?”
Đừng.
winter: “Xinh lắm.”
Anh đột nhiên nói sang chuyện khác, Thẩm Tô Khê sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại.
Có phải đường truyền mạng của anh hơi chậm rồi hay không?
suxi: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
winter: “Anh mua hồi tuần trước lúc đi công tác ở Giang thành.”
Giang Thái tử vung tay, có lẽ giá tiền của thứ này rất xa xỉ.
Thẩm Tô Khê vui không tả nổi, nhưng cô vẫn hư tình giả ý nhắn lại: “Quý quá.”
Cô đặc biệt thích những thứ quý trọng!
Trần Kỳ xoay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang Cẩn Châu, anh lập tức lên tiếng: “Quả nhiên là trai thẳng khô khan, sao có thể trả lời như vậy?”
Giang Cẩn Châu ngừng tay.
Trần Kỳ: “Đương nhiên phải nhắn lại “Không quý, trong lòng anh, em mới quý giá nhất”.”
“……”
Giang Cẩn Châu vốn không định để ý tới Trần Kỳ, nhưng nhớ tới tình sử phong phú của bạn tốt– anh cảm thấy lời khuyên này cũng không tệ.
Trần Kỳ thấy Giang Cẩn Châu cầm điện thoại do dự mãi, lập tức hận sắt không thành thép mà đoạt lấy điện thoại.
Giang Cẩn Châu cũng không buông tay, giành giật qua lại, không biết ai trượt tay gửi hai chữ “Không quý” đang nhắn dang dở qua.
Giang Cẩn Châu: “……”
Thẩm Tô Khê: “……?”
Cô chớp chớp mắt mấy lần, thiếu chút nữa hoài nghi là mình nhìn nhầm.
Lúc này tin nhắn từ Tần Mật cũng vừa tới, là một bức ảnh chụp màn hình.
Thẩm Tô Khê nào ngờ bạn trai mình thật sự “giúp” cô nhắn dãy số kia qua cho Tần Mật.
Cô giả ngu nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Tần Mật nhanh chóng gọi điện tới, xả cho cô một trận: “Đừng có ở đó giả ngu! Không có lửa làm sao có khói! Nếu không phải mày ở đằng sau bày mưu lập kế, làm sao Giang chó chết nhắn tao thứ này?”
“……”
Tình chị em plastic tương thân tương ái mười mấy năm quả nhiên không phải giả.
Tần Mật: “Hai người chia tay rồi quay lại yêu đương thế nào cũng được, nhưng vì sao cuối cùng người bị làm phiền lại là tao???”
Thẩm Tô Khê vừa chột dạ vừa thấy buồn cười: “Mày cần số liên lạc đó thật mà.”
Tần Mật:?
Tần Mật lại thở hồng hộc xả thêm một hơi qua điện thoại. Nói một hồi, không biết vì sao lại nói tới chuyện ngày kia ở buổi đấu giá Tần Mật bị người khác đoạt mất món đồ yêu thích.
Thấy chị em tốt đi đấu giá, Thẩm Tô Khê cũng hơi kinh ngạc: “Dạo này mày có tiền lắm sao?”
Tần Mật cười nhạo: “Gần đây Tần Uy Hải đang kiếm đối tượng liên hôn cho tao, dĩ nhiên phải dùng tiền lấp kín miệng tao trước.”
“Vậy thì tiền ông ta chuẩn bị hình như không nhiều lắm, còn chưa đủ để mày mua hoa đội đầu.” Thẩm Tô Khê còn đổ thêm dầu vào lửa.
“……”
Đó là vương miện!
Vương miện cao quý, xin cảm ơn!
Thẩm Tô Khê hỏi vu vơ: “Rốt cuộc là kẻ không có mắt nào dám đoạt bảo bối mà chị Mật nhìn trúng?”
Buổi đấu giá diễn ra ẩn danh, Tần Mật không biết người mua được chiếc vương miện kia là ai.
Nhưng trải qua một hồi suy đoán, cô chỉ có thể đi đến một kết luận: “Chắc là gã nhà giàu dại gái nào đó mua cho chim hoàng yến của mình chơi.”
Ngừng lại một lúc, Tần Mật còn nói thêm: “Nếu người phụ nữ kia nhường lại vương miện cho tao, kiếp sau tao nguyện làm trâu làm ngựa cho cô ấy.”
“……”
Thẩm Tô Khê: “Si ngốc cái gì, chẳng phải chỉ là một cái vương miện thôi hả?”
Đã vậy còn bán hơn 1 triệu 6 Euro, dùng keo 502 dán hột thủy tinh lên mà đắt tiền như vậy? Định lừa ai?
Chắc gì đã tinh xảo như cái trên tay cô?
Tuy rằng… Không quý.
Bỗng nhiên, Thẩm Tô Khê nghe thấy tiếng động nho nho.
Cô vô thức cúi đầu, nhìn thấy trên sàn có một viên kim cương nhỏ xíu, phản chiếu ánh trăng, sáng đến nỗi mù hai mắt cô.
“……”
Thẩm Tô Khê tìm được keo 502, cô cẩn thận dán viên kim cương lại.
Một lúc sau, cô nghe thấy Tần Mật nói: “Thấy hình tao mới gửi chưa? Làm gì có ai cưỡng lại được vẻ đẹp của nó.”
Thẩm Tô Khê cất vương miện xong thì mở to hình ảnh lên xem.
“……”
Thấy đầu bên kia im lặng một lúc lâu, Tần Mật hỏi lại: “Mày đâu rồi? Treo điện thoại rồi hả?”
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn cái vương miện dính keo, cố nén cơn đau lòng mà trả lời: “Tao đang tính toán giá trị bản thân, xem có trả nổi một viên kim cương trên đó hay không.”
“……?”