Joker có vẻ rất thích thú khi thấy cô trang điểm xong. Cô nhướng mày nhìn hắn, “Lẽ nào anh muốn em trang điểm giúp hả?”
Joker:…Súng Đức của hắn đâu?!
Sau khi Vesper thay một bộ váy lụa tuyệt đẹp, cô chợt phát hiện quý ngài Joker nổi tiếng vẫn chưa chịu rời đi. Chẳng phải hắn nên lập tức quay về thế giới tăm tối, vội vàng gây phiền phức cho Batman, bọn xã hội đen hay đám cảnh sát hay sao?
Joker hoài nghi rằng Vesper đã chuốc cho hắn một loại chất độc thần kinh nào đó. Hắn thực sự bắt đầu thưởng thức dáng vẻ bận rộn chuẩn bị bữa sáng của cô tại phòng bếp.
Mùi thơm quyến rũ thoang thoảng không trung. Vesper quay đầu nhìn hắn, “Cà phê nhé?”
Joker đâu nghĩ hắn có hứng ăn sáng, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Vesper, ma xui quỷ khiến hắn lại gật đầu.
– – Hẳn không có chủ nhân nào chịu nổi khi được mèo cưng nịnh nọt chăng?
Những chiếc bánh nướng xốp ngọt ngào nóng hổi núng nính trên chảo. Cô trang trí bơ, ô mai cùng mật ong lên mấy miếng bánh nướng xốp làm chúng hấp dẫn đến nỗi dạ dày của hắn quặn thắt lại.
Thậm chí Joker còn cảm thấy mình mới giống người đang đợi được cho ăn. Tuy nhiên ngay giây sau, hắn đã gạt phăng ý nghĩ này ra khỏi não.
Vesper chuẩn bị bánh nướng xốp ô mai, thịt xông khói và cà phê espresso cho Joker, còn mình thì chỉ có ngũ cốc yến mạnh thêm với sữa bò cùng tách cà phê đen nhìn thôi cũng làm người ta phải nẫu ruột.
Cô ngồi bên cạnh bàn rồi nhún vai với Joker, “Để giữ dáng, đôi khi phải từ bỏ một chút cảm giác thèm ăn.”
Joker nhíu mày, “Em nên tập thể dục thay vì ăn kiêng.”
Vesper nhún vai, “Vì là người Pháp chính hiệu nên em lười gần chết.”
“Người Pháp ư?” Theo như những gì hai ả y tá nói về việc cô là một sinh viên hàng đầu của đại học Oxford, Joker cứ đinh ninh cô người Anh. Hơn nữa cô cũng nói giọng London rất trôi chảy, thậm chí còn là giọng chuẩn của tầng lớp giới thượng lưu.
“Em sinh ra ở Paris, Pháp và được nhận nuôi đến London năm tám tuổi.” Một cảm xúc phức tạp thoáng qua trong mắt Vesper.
Joker không hề bỏ sót nỗi đượm buồn đó. Hẳn hắn nên chế giễu cô là một hồn ma mồ côi tội nghiệp, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại lặng thinh, không nói gì.
Vesper nhấp ngụm cà phê đen, “Vậy khi nào thì anh định rời khỏi đây và tiếp tục ra ngoài làm việc ác?”
Joker nở nụ cười quái dị với cô, “Dạo này em đang là đối tượng cho trò đùa quái đản của tôi rồi, cục cưng ạ.”
“Đây quả thực là niềm vinh hạnh của em.” Vesper cau mày, “Hi vọng lúc chưa tìm thấy thú vui, anh đừng cho nổ banh xác em nhé. Bởi dù sao thì, anh cũng quá giỏi trong khoản tạo ra các vụ nổ và tấn công cơ mà.”
Joker đứng dậy, vòng qua bàn ăn lại gần cô. Điệu bộ ung dung mà nguy hiểm. Từng bước đi như giẫm vào lòng cô.
Ánh mắt chăm chú khi Vesper nhìn hắn khiến hắn vừa thích thú vừa hưng phấn. Ánh sáng rực cháy từ cặp mắt xanh lục kia như thiêu hắn thành tro bụi.
Hắn muốn lao đến ôm chặt cô vào lòng, mãnh liệt chiếm lấy cô, song hắn lại muốn rút súng bắn vào đầu cô một phát hòng kết thúc tính mạng cô. Nhưng ngay lập tức, hắn mơ tưởng giấu cô đi, như thể cô là món kho báu duy nhất trên thế giới.
Hắn muốn tổn thương cô. Nhưng khi những cách thức tra tấn hiện lên trong đầu hắn, hắn chợt nhận ra mình không thể thực hiện được. Đây là bé mèo con của hắn. Chúa ơi, đây là bé mèo con của hắn đấy.
Sự mâu thuẫn điên cuồng kỳ quái về mặt tâm lý khiến hắn vô cùng tức giận.
Thậm chí Joker còn chẳng dám nghĩ đến điều gì đang ẩn đằng sau sự tàn bạo và si mê này. Cái cảm xúc đó làm hắn sợ hãi.
Sợ hãi ư? Không, hắn mới là hiện thân của sợ hãi. Tuy nhiên giờ đây hắn lại lo lắng vì một cô gái trẻ yếu ớt tới mức có thể vặn gãy cổ bất cứ lúc nào sao? Nó suýt khiến hắn phát điên lên.
Vesper nhìn Joker. Ngoài sự điên cuồng và kiểm soát thường thấy thì ánh mắt hắn còn bộc lộ một chút buồn bã, đau đớn, cứ như đang phải chịu sự tra tấn nào đó vậy.
Thứ ấy khiến hắn vừa tức vừa tuyệt vọng.
Joker nhìn cô đăm đăm.
Liệu hắn có sẵn sàng giết cô không?
Không, hắn không thể. Đây là mèo con của hắn. Cô hoàn hảo hơn cả thế giới này.
Hắn có thể để cô đi không?
Từ giờ rời xa hắn, làm những chuyện tuyệt vời tối qua cùng với thằng đàn ông khác, ôm, hôn, thở hổn hển đầy quyến rũ, vùng vẫy la lên cái tên còn chưa biết của thằng đàn ông kia?
Không! Đây là mèo con của hắn! Chỉ tưởng tượng thôi hắn đã muốn xé xác đám đàn ông đó rồi!
Ruột gan hắn nóng hừng hực. Hắn chẳng thể chấp nhận được việc cô ra đi chút nào.
Có lẽ hắn –
Nên thử chấp nhận thứ tình cảm đằng sau nỗi ám ảnh kia?
Hắn sẽ thay đổi giống con dơi đen đó. Cứ khi nào liên quan đến cô lại như bị nắm thóp.
Hắn đã không còn bất khả chiến bại, y hệt đám người có những khuyết điểm vô phương cứu chữa hắn từng khinh bỉ.
Cô chỉ ngồi thản nhiên, lười biếng. Khí chất gợi cảm, xấu xa và đẹp đến thấu xương khiến hắn khó mà dừng lại được, cơ hồ một bông hồng đen, cao quý nhưng thần bí khó lường.
Vesper trông thấy Joker ngồi ở bàn ăn trước mặt. Cô đảo mắt nhìn bắp chân xinh đẹp trong chiếc quần tây kia, kế đến là cơ bụng và lồng ngực ẩn sau áo sơ mi trắng, cuối cùng quay trở về gương mặt hút hồn.
Hắn ngoác miệng cười ranh mãnh, “Một trò ảo thuật thì sao nhỉ?”
Vesper chớp chớp mắt: “…Không phải cái trò thổi bay em lên trời đấy chứ?”
“Cưng à, nếu em không chịu ngậm mồm thì chưa chắc đâu –” Joker nhìn cô hăm dọa.
Tay Joker cực kì đẹp. Ngọn lửa màu lam bỗng đâu bùng lên giữa không khí, kèm theo đó một đóa hồng đen như nhung lấp lánh ánh vàng, thơm ngào ngạt xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn đóa hồng đen lộng lẫy thần bí, tim Vesper đập thình thịch.
Ánh nắng chói chang hắt vào người hắn. Joker ngồi trên bàn ăn cúi người đến gần cô, vươn tay che mắt cô rồi áp đôi môi lạnh của mình lên môi cô –
“Tôi là ác ma, nhưng lại thuộc về em.”