Hành lý của Hàn Lam Nguyệt đã để sẵn trước cửa lớn Vương phủ.
Sở Bắc Dực vừa từ bên ngoài trở về thì thấy Hàn Lam Nguyệt đang đi ra cùng hai trắc phi, xe ngựa và đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong.
Nhìn qua một màn này hắn mặt mày như tối lại. Sở Bắc Dực không nói không rằng gì, xiết chặt nắm tay từng bước tiến đến trước mặt Hàn Lam Nguyệt.
” Khi nào có chiếu thị hưu thê thì cứ đưa đến phủ tướng quân, ta hiện tại đi trước. ”
”…”
Lời nói xong thì Hàn Lam Nguyệt đi lướt qua mặt Sở Bắc Dực một cách không lưu tình.
Nếu không như vậy thì sao, cô cũng không thể mặt dày tiếp tục ở lại đây nữa, cô thì không nghĩ nhiều, nhưng ở thời đại này một nữ tử bị phu quân hưu là một chuyện nhục nhã biết bao, đối với bản thân thì bị người đời chỉ trỏ, còn làm mất mặt gia môn.
Cùng lắm thì cô ra ngoài tự mình lập nghiệp, đối với cô chuyện kiếm tiền không khó, chỉ sợ không làm mà thôi.
Còn chưa kịp bước một chân lên xe ngựa thì eo Hàn Lam Nguyệt chợt bị người ôm lấy
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã nằm vắt võng trên vai của Sở Bắc Dực rồi, hắn vác cô đi ngược vào trong phủ
” Ngài làm gì vậy, mau thả ta xuống. ”
Hàn Lam Nguyệt vùng vẫy, cô lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên bị người vác trên vai như một tiểu hài như vậy.
Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng lo lắng chạy theo.
” Ngài điên rồi sao, ta bảo là thả xuống kia mà ”
Hàn Lam Nguyệt càng cựa quậy thì phần bụng càng đau, vai của tên này làm bằng sắt hay sao vậy, cứng muốn chết, hai tay hai chân cô liên tục đánh đưa muốn tìm thời nhảy xuống.
,,Bốp,, Sở Bắc Dực đánh vào mông Hàn Lam Nguyệt một cái khiến cô kinh ngạc, sau nữa là đỏ mặt tức giận.
Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân nhìn thấy hành động đó của vương gia thì phì cười.
Hình tượng sao lại giống như một ác bá đang cướp đoạt dân nữ như vậy chứ, thật là kích thích mà.
Đám gia nhân trong phủ nhìn thấy thì ai nấy cũng đều che miệng cười tủm tỉm, hưu thư thì sao chứ, chỉ cần vương gia bọn không muốn muốn thì mười bức hưu thư cũng vô dụng.
” Sở Bắc Dực, ngươi dám đánh vào mông của lão nương! ”
Xong cô lại dùng sức đấm vào lưng của Sở Bắc Dực, vừa ngẩn đầu nhìn lại hướng đi thì đây vốn không phải là đang đi về tây viện.
” Ngài muốn đưa ta đi đâu, mau thả ta xuống ”
Hàn Lam Nguyệt bực tức mà la hét suốt cả chặn đường, dù vậy nhưng Sở Bắc Dực không hề có ý buông cô xuống, vẫn tiếp tục đi về Ám Cư Viện.
Thấy vương gia quay về, hai tên lính canh nhanh chóng mở cửa, đợi sau khi Sở Bắc Dực một mạch ôm Hàn Lam Nguyệt đi vào thì bọn họ liền đóng cửa lại biết điều mà đứng từ xa canh gác.
Hắn bước vào liền đi đến chiếc giường của mình rồi đặt Hàn Lam Nguyệt xuống, không để cô kịp có cơ hội ngồi dậy, Sở Bắc Dực nằm áp mình phía trên giữ chặt hai tay của cô lại.
Phần thân dưới cũng bị kiểm soát, Hàn Lam Nguyệt dù có lợi hại đến mấy cũng không thể bì với sức lực cường tráng của Sở Bắc Dực, cô bất lực nằm bên dưới hắn mà thở dốc.
” Rốt cuộc ngài muốn làm gì? ”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn.
” Nàng vẫn chưa xem thư? ”
Sở Bắc Dực nhìn vào gương mặt xinh đẹp vì giận dỗi mà trở nên phiếm hồng của cô mà hỏi, nàng muốn rời đi chứng tỏ nàng vẫn chưa xem bức thư đó.
Hàn Lam Nguyệt nhíu mày.
” Xem hay không thì có gì khác nhau, ngài đã… ”
Như không muốn nghe thấy câu tiếp theo, Sở Bắc Dực bá đạo áp xuống môi cô một nụ hôn.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, trái tim vốn đang đập loạn của Hàn Lam Nguyệt như ngừng lại một nhịp.
Cô bị bất ngờ vì hành động này của Sở Bắc Dực.
Sau đó cô cũng không còn phản kháng nữa mà nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn ấy.
Sở Bắc Dực thấy vậy thì lòng càng thêm si mê đối với đôi môi ngọt ngào của cô, nụ hôn mang theo một chút cuồng nhiệt, nhưng cũng dịu dàng mê luyến.
Đến khi hơi thở cô gần như cạn kiệt thì Sở Bắc Dực mới luyến tiếc mà tách ra.