Lâm Mộng Đình nửa tin nửa ngờ, bỗng nhìn chằm chằm vào anh: “Có phải anh đã biết tôi là ai trước rồi không?”
Lý Dục Thần lắc đầu.
“Không đúng, chắc chắn là anh đã biết”, Lâm Mộng Đình nghiêng đầu suy nghĩ: “Vừa rồi anh hỏi tôi xa thế có đi nổi không, nhưng tôi chưa nói cho anh biết nhà tôi ở đâu, sao anh lại biết tôi ở có xa hay không chứ? Anh giao Đinh Hương cho tôi là vì anh biết thân phận của tôi, Đinh Hương chỉ cần ở bên cạnh tôi là sẽ rất an toàn. Thế nên ban nãy anh mới nói chú Minh nhất định sẽ nể mặt tôi một cách chắc chắn như vậy”.
Lý Dục Thần phải công nhận rằng cô vợ chưa cưới này của mình rất thông minh.
Thông minh, tốt bụng, còn dũng cảm nữa, tính cách này rất khác với bà Lâm.
Nhưng anh không định nói ra thân phận của mình, bởi vì vốn dĩ anh đến để từ hôn, mà nhà họ Lâm có vẻ không chào đón anh cho lắm.
“Chú Minh không có nể mặt tôi, chỉ nể mặt người gọi điện thoại cho anh thôi”, Lâm Mộng Đình tò mò nhìn Lý Dục Thần: “Rốt cuộc anh là ai vậy?”
“Tôi tên là Lý Dục Thần, từ trên núi xuống”.
“Anh từ trên núi xuống thật hả?”, cô vẫn không tin lắm.
“Thật”.
“Vậy anh nói cho tôi nghe xem là ngọn núi nào đi”.
“Côn Luân”.
“Giời, còn núi tuyết nữa cơ”, Lâm Mộng Đình càng không tin hơn nữa.
Lý Dục Thần giải thích: “Côn Luân rộng lớn như thế, quả thật có rất nhiều chỗ tuyết đọng quanh năm, nhưng đỉnh Thiên Đô của chúng tôi không có tuyết, bởi vì trên đỉnh núi có kiếm trận Vạn Tiên, vì phóng thích kiếm khí quanh năm nên còn nóng hơn cả nắng”.
Thấy anh càng nói càng thái quá, Lâm Mộng Đình dứt khoát phớt lờ anh luôn.
Một khi không có ai nói chuyện, bầu không khí trở nên kì lạ.
Hai người yên lặng đi trên đường phố thành phố Hòa vào lúc khuya.
“Muộn thế này rồi mà cô chưa về, người nhà của cô không lo lắng à?”, Lý Dục Thần hỏi.