Minh Hạ rời đi với sự đắc ý, hầu như mọi đàn ông trong kinh thành này mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Minh Hạ đều đổ hết, trừ Mạc Chi Dương ra. Minh Hạ không níu kéo vì muốn tạo tương tư cho tam hoàng tử, để ngài ấy nhớ mình đến nỗi điên lên, đến lúc đó, Minh Hạ chỉ cần mềm dẻo một tý, rồi nói gì thì tam hoàng tử cũng làm theo mà thôi.
Mục tiêu của Minh Hạ là nhị hoàng tử chứ không phải tam hoàng tử quá ngốc nghệch, chưa hiểu sự đời này nhưng vì là con cưng của hoàng thượng nên Minh Hạ cố tình dụ dỗ Mạc Phước Đình, dùng quyền lực để chèn ép Bạch Tử Lệ – cái này thì Bạch Tử Lệ và Mạc Chi Dương không thể chống lại.
Bên chỗ Mạc Chi Dương
Mạc Chi Dương đã nhìn thấy tất cả từ trên cửa sổ, chỉ cười khinh một cái rồi quay mặt vào trong, hóa ra bấy lâu nay người mà Mạc Chi Dương có thể nói là tin tưởng nhất trong cung này cũng là chỉ là một người hám danh lời mà thôi, Mạc Chi Dương nhìn là biết Minh Hạ đang định dùng tam hoàng tử để chèn ép hai người.
Thật ghê tởm mà!
Mạc Chi Dương quay lại nhìn thân hình đang hôn mê suốt một tuần, từ đầu đến giờ, Bạch Tử Lệ là người duy nhất không tính toán để mưu hại Mạc Chi Dương mà luôn luôn cố gắng, nỗ lực để có thể làm tốt nghĩa vụ, trách nhiệm của mình, không ham danh lợi, vì tiền bạc mà làm mờ con mắt,luôn cống hiến hết mình, đây mới là người Mạc Chi Dương thực sự tin tưởng.
Vốn là một thường dân, nay lại trở thành hoàng tử phi vì ngoại hình, lại gả cho một tên hoàng tử không được sủng ái, chắc hẳn có rất nhiều lời bàn tán, xôn xao, lời qua tiếng lại về Bạch Tử Lệ. Người bình thường Mạc Chi Dương nghĩ không chịu được mà phát điên lên, còn Bạch Tử Lệ vẫn vui vẻ, luôn luôn đối xử với mọi người rất tốt, không hề oán than một câu nào. Nghĩ đến đây, tim của Mạc Chi quặt thắt lại, dặn lòng phải bảo vệ người này thật tốt, không thể để Bạch Tử Lệ tổn thương thêm lần nào nữa
– “Ưm…”
Đang trầm tư suy nghĩ thì Mạc Chi Dương nghe thấy tiếng của Bạch Tử Lệ, liền đứng bật dậy, lại chỗ Bạch Tử Lệ thì thấy Bạch Tử Lệ đã mở mắt rồi, Mạc Chi Dương liền cho gọi thái y, còn mình thì lo lắng hỏi thăm Bạch Tử Lệ
– “Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Đỡ đau hơn chưa? Còn đau ở đâu không?”
– “Ư…”_Bạch Tử Lệ cố gắng đưa tay về phía Mạc Chi Dương
– “Ta đây ta đây. Không sao rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi”
Mạc Chi Dương nắm lấy tay của Bạch Tử Lệ áp lên má mình rồi dịu dàng trấn án, Bạch Tử Lệ lúc này òa khóc lên vì vẫn còn cảm giác sợ hãi, Mạc Chi Dương thấy vậy liền ôm Bạch Tử Lệ vào lòng dỗ dành, liên tục vuốt lưng trấn an. Mạc Chi Dương càng dỗ thì Bạch Tử Lệ khóc càng to, nằm trong lòng Mạc Chi Dương, ôm chặt lấy người trước mặt, khóc òa như một đứa trẻ khiến Mạc Chi Dương bối rối không biết phải làm sao. Mạc Chi Dương chỉ biết ôm Bạch Tử Lệ rồi liên tục an ủi, dỗ dành Bạch Tử Lệ mà thôi
– “Đừng khóc nữa mà. Nín đi nào, ngoan… Không sao hết rồi! Tất cả đều ổn rồi. Ngoan nào…”
– “Hức Hức… Đừng bỏ ta mà… Đừng bỏ ta đi…”
– “Sẽ ổn thôi… Ngoan, không phải sợ nữa. Ta ở đây với ngươi, ta không đi đâu cả”
Cứ như vậy, Mạc Chi Dương ngồi dỗ dành Bạch Tử Lệ đến sáng…