“Tôi nói cũng là lời thật, cậu chính là người tâm địa gian giảo, ai muốn thích cậu chứ?” Triệu Giai Ấu cũng không có đánh lại, thoải mái hào phóng quay về chỗ ngồi.
Lý Thiệp lông nhông nói giỡn, đảo mắt lại bắt đầu đi chơi trò chơi, căn bản không đặt chuyện này ở trong lòng.
Cố Ngữ Chân lại nghe ra sự chưa xót trong lời nói của Triệu Giai Ấu, bởi vì cô cũng từng nghĩ như thế, chỉ là cho dù có nói không thể thích được, nhưng trong lòng lại không có cách nào nghĩ như vậy.
Trong mơ hồ, cô còn nghe được tiếng hít mũi của Triệu Giai Ấu ở hàng phía sau, trong lòng đột nhiên có sự đồng cảm như bản thân mình cũng bị, có lẽ cô cũng nên từ bỏ, cô cũng giống Triệu Giai Ấu mà thôi, là người ở một thế giới bất đồng với Lý Thiệp…
Phòng học yên tĩnh trong chốc lát, giờ nghỉ trưa kết thúc, tiếng chuông vang lên, lại bắt đầu trận cãi cọ ầm ĩ.
Lâm Kiều mở sách bài tập của mình ra, tiếp tục làm bài tập, thừa dịp chút thời gian cuối cùng để luyện tập nhiều thêm.
Giữa hè, trong phòng học mở điều hòa, ngồi ở hàng phía sau còn có chút lạnh.
Lâm Kiều từ trong ngăn bàn lấy áo khoác đồng phục ra, chuẩn bị mặc vào, vừa nhấc mắt liền thấy Hoắc Ngập đi vào từ cửa trước.
Động tác đang mặc áo của cô hơi dừng, cúi đầu tiếp tục kéo khóa áo.
Hoắc Ngập đi qua bên người, Lý Thiệp thấy anh đi vào, gọi anh lại, “Buổi tối có muốn đi ra ngoài chơi hay không, tôi gọi thêm mấy anh em nữa.”
“Không đi, còn có việc.” Hoắc Ngập trả lời một câu, hơi nhìn thoáng qua nơi này.
Ngực cô khẩn trương một trận, vội vàng cầm lấy bút, im lặng ghé vào bàn tiếp tục làm bài tập.
Hoắc Ngập đi về chỗ ngồi, Lý Thiệp nhịn không được kể khổ, “Sao chuyện trong Hội học sinh của mấy cậu lại nhiều như vậy, bận suốt một ngày cũng không xong.” Cậu ta nói xong, bên trong trò chơi lại truyền ra âm thanh bị gϊếŧ, cậu ta “mẹ kiếp” một câu, tức giận đến suýt chút nữa hộc máu bỏ mình.
Lý Kỳ Kỳ lặng lẽ dựa lại gần, lén lút hỏi, “Lâm Kiều, có phải cậu đang yêu đương với lớp trưởng hay không?”
Lâm Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng phủ nhận, “Không có, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lý Kỳ Kỳ cười thần bí, “Giác quan thứ sáu của con gái, trực giác của tớ rất nhạy bén, giữa hai người các cậu chắc chắn có chuyện gì đó.”
Lâm Kiều cụp mắt, nắm bút vẽ xoắn ốc ở trên nháp, giọng buồn buồn nói một câu, “Vậy trực giác của cậu không được chuẩn.”
Lý Kỳ Kỳ nghe giọng điệu tang thương như vậy của cô, cũng bắt đầu có chút tự mình hoài nghi, nhưng mắt nhìn của cô ấy rất chuẩn mà, trong lớp từng có mấy đôi, cô ấy có thể đoán ra ngay mấy đôi đó, chưa từng đoán sai bao giờ.
Nhưng hiện tại thấy như vậy, hình như có chút không đúng.
Lâm Kiều thích Hoắc Ngập, Hoắc Ngập không thích cậu ấy?
Mắt Lý Kỳ Kỳ nhìn Hoắc Ngập, sờ sờ cằm, cảm thấy hẳn là vế sau.
Cái cấp bậc này của lớp trưởng, khó khăn là vì có chút cao, từ khi khai giảng tới nay, nhiều yến yến oanh oanh bại trận ngã xuống dưới chân cậu ấy như vậy, nhưng không có một ai có thể thành công, yêu cầu rõ ràng rất cao, ngẫm lại cũng biết muốn theo đuổi được cậu ấy sẽ có bao nhiêu khó.
Lý Kỳ Kỳ duỗi tay quàng qua bả vai của cô, an ủi nói: “Không có việc gì cả Lâm Kiều, nhiều người đã thất bại như vậy, cũng không chỉ có một mình cậu, không cần thương tâm quá làm gì.”
Lâm Kiều cũng không biết cô ấy đang nói cái gì, nhớ tới anh nói ăn cơm tối, nét vẽ trên nháp càng rối loạn.
Lúc ra chơi, Lâm Kiều liền đi theo bạn học nữ ra ngoài hành lang phơi nắng.
Mọi người đúng tụm lại, cùng nhóm nam sinh ở bên kia phân ranh giới rõ ràng, đương nhiên cũng tránh cho Hoắc Ngập tìm cô hỏi chuyện, nhưng nhìn anh ở trong phòng học cùng người ta nói cười, hình như cũng không có ý muốn tới tìm cô.
Tới lúc tan học, Lâm Kiều cùng Lý Kỳ Kỳ chạy đi tranh phòng vệ sinh, cố ý cọ tới cọ lui chờ Hoắc Ngập đi trước.
Chờ khi chậm rì rì quay về, vị trí của Hoắc Ngập quả nhiên đã trống không.
Lâm Kiều chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi, đeo cặp sách cùng Cố Ngữ Chân, Lý Kỳ Kỳ mấy cô ấy cùng nhau xuống lầu.
Vẻ mặt Lý Kỳ Kỳ kích động, “Hôm nay tớ muốn ăn thịt kho tàu, đói bụng quá mà.”
Cố Ngữ Chân cũng nghĩ ra món mình muốn ăn, “Tớ sẽ chọn ăn chân gà.”
Lâm Kiều nghe thấy cũng có chút thèm, “Tớ cũng muốn chọn như vậy.”
Cô nói, mấy bạn học nữ đi phía trước liền ngừng lại, cô còn thấy khó hiểu sao mấy cô ấy không đi nữa, vừa nhấc mắt đã thấy Hoắc Ngập đang chờ ở cách đó không xa.
Anh an tĩnh chờ, không chơi điện thoại, cũng chưa hề đi trước, hoàng hôn của buổi chiều rơi trên người anh, có một loại đẹp nói không nên lời, là cảm giác trong sáng sạch sẽ của thiếu niên.
Anh thấy cô đã xuống, mới mở miệng dịu giọng nói: “Lâm Kiều, đi thôi.”
Lâm Kiều đứng tại chỗ, đi cũng không được, lùi cũng không xong, bị làm cho trở tay không kịp.
Bạn học phía trước theo tầm mắt Hoắc Ngập, quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy kinh ngạc.
Lý Kỳ Kỳ há to miệng, “Lâm Kiều, cậu đây là đã bắt được về tay…?”
Lâm Kiều không nghĩ rằng Hoắc Ngập lại ở chỗ này chờ cô, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn, còn chưa kịp nói chuyện.
Cố Ngữ Chân liền kéo Lý Kỳ Kỳ lên, trực tiếp kéo đi, “Đi thôi đi thôi, đừng có mà làm bóng đèn.”
Mấy bạn học nữ đẩy tới đẩy đi, trong mắt toàn là vẻ hóng chuyện cười chạy.
Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập, vội vàng đi xuống khỏi cầu thang, muốn đi về phía nhà ăn.
Hoắc Ngập đến gần một bước, ngăn trước mặt cô, “Chạy cái gì?”
Lâm Kiều suýt chút nữa đυ.ng vào người anh, vội vàng lui về sau, hoảng đến nói cũng có chút phát run, “Tôi còn phải làm bài tập, nên không đi.”
“Sách bài tập cũng không có nhiều bài như vậy, còn có thể viết cái gì?” Anh nói chuyện giọng nói rất dịu dàng, nhẹ giọng mà nói chuyện như vậy, có sự mờ ám không thể rõ.
Lâm Kiều có chút nghẹn lời, “Buổi tối sẽ từ từ làm, tôi đi trước.”
Lâm Kiều vòng qua anh đi về phía trước, Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, “Chị là đang nói, chúng ta cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm sao?”
Lâm Kiều nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh, có chút kinh ngạc.
Hoắc Ngập đã đi tới, kéo lấy tay cô, đi về phía nhà ăn, “Đi thôi, vốn đang muốn đưa chị đi ăn ngon, chỉ có thể để lần sau.”
Lâm Kiều thấy anh quang minh chính đại mà dắt tay cô như vậy, thật sự bị dọa chết rồi.
Trong mơ hồ, khóe mắt thoáng nhìn thấy có người lại đây, thấy anh không buông tay, vội vàng lôi kéo anh, trốn lên bậc của cầu thang, “Cậu đừng như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Hoắc Ngập rất nghe lời mà đi theo cô lên cầu thang, chẳng những không buông tay, còn nhìn cô cười dịu dàng, “Cũng muốn tới nhà ăn ăn cơm rồi, còn sợ người khác nhìn thấy?”
Bên cạnh hành lang vẫn còn có người đang qua lại, trên lầu lại truyền đến tiếng nói chuyện, Lâm Kiều bị dọa sợ không nhẹ, “Tôi không tới nhà ăn nữa, cậu mau buông tay…”
Hoắc Ngập cười ra tiếng, trước khi người trên lầu đi xuống, buông lỏng tay cô ra, trong lời nói càng thêm dịu dàng, ý cười xấu xa, “Ăn bữa cơm mà cứ như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.”
Lâm Kiều còn chưa kịp phòng bị với lời nói như vậy của anh, nháy mắt mặt đỏ tai hồng, cảm xúc khẩn trương còn chưa kịp áp xuống, cả khuôn mặt đều đỏ lên.