Mạc Doãn Nhi cắn răng, cười đến cứng cả miệng.
Mà Nghê Già thì cảm thán, Ninh Cẩm Niên cuối cùng coi Mạc Doãn Nhi là gì vậy? Hay là, chiếm được thân thể thì thôi chẳng cần nghĩ đến tâm trạng người ta nữa?
Đàn ông thật là….
Tống Nghiên Nhi đặt vào 8, 5, 3 còn Ninh Cẩm Niên chọn 1, 2, 7. Sau khi nhân viên sòng bài dùng gậy gạt thẻ jeton (hay còn gọi là chips) cho các người chơi, phần lớn tiền và cũng là những đồng tiền cuối nằm về phía của Tống Nghiên Nhi.
(xin thứ lỗi, dip chả biết gì về cờ bạc nên cái này là chém, chém thôi)
Tống Nghiên Nhi vỗ tay: “Chỉ chơi một ván này thôi, tôi thắng rồi.”
Mạc Doãn Nhi phụng phịu chẳng nói gì.
Ninh Cẩm Niên lại thờ ơ cười khẽ, lắc đầu làm như thể không biết làm sao, có vẻ khá là vui vẻ, nói: “Vậy tối nay tôi phải nhờ Nghiên Nhi xử lý rồi.”
Hắn nói như thể mình rất bị động, không phải tại mình, nhưng hưng phấn đã được khơi lên rồi.
Nhưng không nghĩ tới, Tống Nghiên Nhi miễn cưỡng đứng dậy, nhìn xuống Ninh Cẩm Niên, không hề ngần ngại, cười vừa tinh nghịch vừa hiền hòa: “Chỉ là trò chơi thôi mà, cho anh nợ đi. Bao giờ tôi nhớ đến, có thời gian sẽ bắt anh trả.”
Nghê Già cũng đứng dậy, không kìm được cảm giác thán phục Tống Nghiên Nhi. Nếu cô ấy bắt hắn ta đi cùng ngay, vậy chẳng mất bao lâu Ninh Cẩm Niên cũng quên cô ấy ngày; nhưng vì hôm nay cô ấy từ chối, chuyện đã khác rồi, chỉ sợ việc này đã cắm một cái gai vào lòng Ninh Cẩm Niên rồi, thỉnh thoảng sẽ làm hắn ngứa ngáy mất một thời gian đây.
Quả nhiên, Nghê Già hơi liếc Ninh Cẩm Niên. Hắn đang nhìn chằm chằm bóng lưng trần của Tống Nghiên Nhi, rõ ràng tỏ vẻ thèm thuồng.
Nghê Già đi cùng Tống Nghiên Nhi đến hồ bơi. Tống Nghiên Nhi đột nhiên hỏi: “Biết vì sao lúc nãy mình thách Ninh Cẩm Niên Mạc Doãn Nhi lại phản ứng mạnh như thế không?”
Nghê Già thản nhiên: “Không phải trước mặt đàn ông cô ta lúc nào cũng thế à?”
“Là vì lúc đó Tôn Lý đứng không xa sau lưng mình.” Tống Nghiên Nhi đưa tay nghịch chiếc vòng tay ánh màu bạc, “Mình nhìn thấy ảnh của anh ta qua ly thủy tinh.”
Nghê Già vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ trả lời ứng phó: “Vậy cậu vẫn đặt cược với Ninh Cẩm Niên như thế không sợ Tôn Lý khó chịu sao?”
“Thế thì sao?” Tống Nghiên Nhi ôm vai mình, cười khinh khi, “Có thể lấy được gì của Tôn Lý mình đều lấy cả rồi. Không còn lợi ích có thể trao đổi, mình và anh ta cũng thành người đã qua thôi. Sau này mình cũng không hứng thú hầu hắn anh ta, trừ khi anh ta lại có thứ mình cần.”
Lúc này Nghê Già mới quay đầu nhìn cô, cô cảm nhận rõ, Tống Nghiên Nhi đã thay đổi hoàn toàn rồi. Cô bé ngây thơ đến mức hơi ngây ngô ngày xưa, cô ấy hình như còn chưa bao giờ thật sự biết đến tình yêu, mà cái nhìn về nó của cô gái đó giờ đã biến chất.
Nghê Già không nén được cảm khái: “Chẳng qua tôi nghĩ, vì mấy thứ mà cậu nói, chẳng hạn như làm Mạc Doãn Nhi tức tối, mà phải hiến thân cho Tôn Lý, không đáng.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng không có chút nào thương tiếc, dù sao đây là lựa chọn của Tống Nghiên Nhi.
Tống Nghiên Nhi thì không bất ngờ, lắc lắc mái tóc dài như tấm lĩnh đen tuyền không hề áp lực: “A, anh ta tưởng anh ta chiếm được cơ thể mình, mình thì nghĩ là mình chiếm được của anh ta. Tùy nhu cầu, thuận mua vừa bán, có lợi là được. Dù sao anh ta cũng chẳng phải người tốt, mình cũng không phải băng thanh ngọc khiết.”
Nghê Già không bất ngờ, chân không dừng lại. Lời Ninh Cẩm Niên nói lúc nãy đã để lộ chút thông tin rồi.
Tống Nghiên Nhi thấy cô không phản ứng thậm chí còn chẳng kinh ngạc thì dừng bước, mặt lạnh băng, đột nhiên nói: “Nghê Già, thật sự cậu không thèm quan tâm chút nào đến chuyện của mình à? Cho dù mình nói gì cậu cũng vẫn tỏ ra chẳng liên quan, cậu có biết cậu làm vậy mình rất đau lòng không?”
Nghê Già cũng đáp lại một khuôn mặt không biểu cảm, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: Tôi mới chỉ có chút phản ứng làm cậu đau lòng, dù sao thì chẳng thể bằng những chuyện đau lòng tôi mà cậu chuyên làm đâu.
Nghê Già bình thản như không: “Chuyện đã biết, còn quan tâm làm gì? Không cần cậu nói, tôi đã nhìn ra rồi. Quan hệ của cậu và Ninh Cẩm Niên thân mật hơn nhiều biểu hiện bề ngoài của hai người. Có thể, hai người đã làm đến đâu rồi cũng không dám chắc.”
Lần này đến phiên Tống Nghiên Nhi kinh ngạc, sững ra một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu mình nói, lần đầu tiên của mình là hồi cấp 3, với Ninh Cẩm Niên, cũng không cần hỏi cậu tin hay không đâu?” Rồi cô ấy nở một nụ cười, một nụ cười cô độc, như muốn dìm mình vào bóng đêm.
Nghê Già lặng lẽ nhìn cô gái đó, không nói gì.
Tống Nghiên Nhi năm nay 19, Ninh Cẩm Niên 25.
Ba năm trước, Ninh Cẩm Niên đã là một người bước vào thương trường vẻ ngoài nhã nhặn nội tâm thâm sâu, mà Tống Nghiên Nhi mới chỉ là một cô nữ sinh lớp 11 trong sáng ngây thơ. Lâu hơn nữa thì, họ chỉ là anh trai và em gái giữa hai gia tộc có qua lại.
Đã nhiều năm như thế, mà thậm chí cả một cái danh “bạn gái” cũng chưa từng cho Tống Nghiên Nhi, có chăng chỉ là những tin đồn và sự săn sóc bên ngoài thảng hoặc mới có, và lời gán ghép của các cô dì chú bác mà thôi.
Nghê Già đứng bên bể bơi lăn tăn sóng, hơi nước đến đêm khuya ngưng tụ lại thành một luồng khí nặng nề, gan bàn chân cô đang lạnh dần đi.
Tống Nghiên Nhi nhìn bầu trời xế chiều ráng mây đủ màu sắc, thở thật dài: “Khi ấy cũng là mùa hè, cũng là chạng vạng như thế này, anh ấy đặt mình trên bàn cuối của phòng học…”
“Già Già, các cậu cứ nghĩ mình bám lấy Ninh Cẩm Niên, chứ anh ta không thích mình. Nhưng nếu mình nói, lần đầu tiên, cái gì mình cũng không hiểu, là anh ta hướng dẫn mình, cậu tin không?”
Nghê Già ôm cánh tay, yên lặng, nhìn không chớp mắt lên bầu trời đang dần buông tấm màn đen dày dặn của nó, phủ lên tất cả một màu đen huyền. Màu xanh nhạt của bể bơi như bị ai vẩy mực, càng lúc càng thẫm.
“Ngày hôm đó, từ lúc mặt trời xuống núi, cho đến khi trăng lên, sao mọc.” Tống Nghiên Nhi nghiêng đầu, ngước nhìn những vì sao thưa thớt trên bầu trời, “Lâu lắm, rất lâu, mình thấy rất đau, nhưng cũng rất vui. Vì anh Cẩm Niên bảo anh ấy thích mình, bảo rằng chuyện này là cách thể hiện cái thích ấy, và nếu thích ai thì chuyện đó là chuyện phải làm.”
“Cậu xem, mình thật là ngoan đúng không, vẫn luôn thích anh ta, vẫn luôn tin lời anh ta. Ba năm, anh ta đối với mình chỉ là lúc cần thì gọi không thì đuổi, vậy mà mình vẫn cứ vui sướng khi anh ta gọi như thế.” Tống Nghiên Nhi run rẩy khóe môi, “Ngay cả tiệc sinh nhật 19 tuổi của cậu, mình và anh ta còn làm một lần trên núi sau nhà cậu.”
Lúc đó hắn ta đã dây dưa với Mạc Doãn Nhi rồi.
Nghê Già nhíu mày, suýt thì buồn nôn.
Tống Nghiên Nhi còn lầm bầm:
“Giờ nghĩ lại, mình thật quá rẻ mạt, quá đớn hèn. Nhất là quá ngu xuẩn. Mình vẫn cố chấp nghĩ rằng, chuyện đó chính là cách thích người ta, người không thích thì không thể làm được. Nhưng rồi đến tuần trước, mình mới phát hiện, giờ mình cũng có thể dùng nó để làm với người mình không thích, như Tôn Lý vậy. Đây có coi là một sự lột xác không?”
Nghê Già vốn còn chìm trong cảm giác bi thương kì quái, nghe đến đó, không biết vì sao lại cong khóe môi, mắt nghiêm nghị:
“Cho dù có phải là lột xác hay không, với tôi, cũng vẫn giống nhau. Cậu trước đây, không biết là sống vì ai; và cậu bây giờ, chắc chắn cũng chẳng phải sống vì chính bản thân cậu; cho nên cả hai dạng, tôi đều không thích.”
Tống Nghiên Nhi trừng mắt, cười cay đắng, sau đó thì quay lại vẻ kiêu căng ban nãy: “Ai cần cậu thích, mình thích là đủ rồi.”
Nghê Già cũng không quá kinh ngạc, mà cười thành tiếng đáp lại: “Cậu nói được như vậy là tốt rồi, xem ra cậu vẫn có chút tiến bộ. Chúc mừng cậu không lấy lời phán xét của người khác làm mục tiêu sống như trước.”
Tống Nghiên Nhi sửng sốt, rồi lại cười.