Quả thực Thẩm Ngật Tây bị cô chọc tức cười không biết nói sao.
Một đường đem non nước Lan Giang bỏ lại phía sau, khi đang đi trên cao tốc bầu trời có mưa nhỏ nhẹ nhàng, mưa mùa xuân hay kéo dài nhưng nhỏ, với vài tiếng sấm rền vang.
Khí sắc Lộ Vô Khả vừa nhìn liền biết mấy ngày gần đây không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt hiện vết thâm nhàn nhạt trên da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng, giờ khí sắc kém trông có vẻ bệnh trạng.
Lúc này lẽ ra cô nên nhắm mắt ngủ, nhưng cô như thể một chút cũng không mệt mỏi, ở đó chơi dàn nhạc trên xe.
Thẩm Ngật Tây người này nghe một ít nhạc rock và hiphop, trong danh sách bài hát đều là nhạc nước ngoài tiếng Anh.
Con gái cũng không phải là không thích nghe nhạc rock, thích nét văn hoá này cũng nhiều, nhưng có vẻ Lộ Vô Khả không thích kiểu này cho lắm.
Thẩm Ngật Tây nói cô có thể tìm mở bài mình thích.
Lộ Vô Khả không tìm, chọn một bài tiếng Anh trong danh sách bài hát.
Thẩm Ngật Tây nâng mắt nhìn cô: “Nghe bài này rồi sao?”
Lộ Vô Khả dựa vào ghế, nói: “Có nghe qua vài lần.”
Thẩm Ngật Tây cũng không bất ngờ, quay đầu, thay đổi làn xe cao tốc.
Dưới bầu trời xám xịt, sương mù và núi non không ngừng lùi về sau, bánh xe chạy qua vũng nước trên đường nước bắn tung tóe.
Trong xe mở bài hát tình cảm cuồng nhiệt thật là không phù hợp trong những ngày mưa gió thế này.
Lộ Vô Khả hỏi Thẩm Ngật Tây: “Không phải mấy ngày nữa anh có cuộc thi đấu à, không cần đi sao?”
Một tay Thẩm Ngật Tây để trên vô lăng, nghe vậy cười: “Không phải đang trên đường đi sao3?”
Ngoài cửa sổ cây cối cùng dòng xe nhanh chóng lướt qua đôi mắt đen láy của Lộ Vô Khả.
Cô không nghĩ tới hóa ra Thẩm Ngật Tây dẫn cô cùng đi thi đấu, chớp mắt quay đầu nhìn anh: “Anh muốn dẫn em theo cùng á?”
Thẩm Ngật Tây nhàn nhã đánh vô lăng một chút, giọng điệu nghiền ngẫm lại lười nhác: “Không dẫn theo sao được, hơn mười ngày không thấy người, sẽ điên mất?”
Nếu là trước kia hơn mười ngày bên người người này có thể đổi một người mới.
Lộ Vô Khả khẽ cắn môi dưới, cố ý nói: “Chỉ có nửa tháng, có gì mà không nhịn được chứ.”
Thẩm Ngật Tây đánh vô lăng ra khỏi cao tốc, chậc một tiếng: “Lộ Vô Khả, bây giờ anh đã nhịn không nổi, chứ đừng nói là nửa tháng.”
Núi cao còn có núi cao hơn.
Lộ Vô Khả câm miệng giả chết, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, âm nhạc cuốn theo gió.
Thẩm Ngật Tây nói: “Trận đấu lần này trạm xuất phát ở thủ đô, vừa lúc dẫn em qua đó giải sầu.”
Thật ra Lộ Vô Khả không phải không biết trận đấu lần này trạm thứ nhất là ở thủ đô, lúc trước có nghĩ tới muốn nói với anh dẫn cô đi qua đó chơi.
Nhưng sau đó bà nội qua đời, chuyện này cũng bị cô vứt ra sau đầu, không ngờ Thẩm Ngật Tây lại tự mình dẫn cô đến đó.
Thẩm Ngật Tây thấy cô không lên tiếng, liếc mắt nhìn cô một cái cũng không nói gì.
Qua một lát Lộ Vô Khả hỏi một câu muốn xác nhận một chút: “Đi thủ đô à anh?”
Thẩm Ngật Tây nhìn lên kính chiếu hậu xem phía sau có xe hay không: “Trong nước còn có chỗ thứ hai nào gọi là thủ đô nữa sao?”
Lộ Vô Khả không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây lái xe hòa vào dòng xe cộ, hỏi cô: “Từng đến đó chưa?”
Kỳ thật Lộ Vô Khả từng đến đó rồi, tầm mắt cô dừng trên chiếc xe bên ngoài đang điên cuồng bóp còi, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt ừ một tiếng: “Đến rồi.”
“Không muốn đi sao?”
Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Lộ Vô Khả nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngật Tây mới phát hiện chắc anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.
Cô quay đầu đi, do dự chưa kịp trả lời, Thẩm Ngật Tây đã theo hỏi: “Sao không nói câu nào thế?”
Đầu ngón tay Lộ Vô Khả theo bản năng bấm vào lòng bàn tay, lúc Thẩm Ngật Tây nhìn qua cô lần nữa cuối cùng cũng lên tiếng: “Không có.”
“Vậy có đi không?”
Lộ Vô Khả lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cắn cắn môi: “Đi chứ.”
– ————
Máy bay bay về phía Bắc, hai giờ chiều đáp xuống mảnh đất thủ đô.
Vừa mới ra khỏi cửa cabin một luồng không khí khô hanh phả thẳng vào mặt, không giống như ở Lan Giang hít thở một hơi tất cả đều là nước.
Lúc hai người ra khỏi sân bay Lộ Vô Khả mới phát hiện người chờ ở bên ngoài là người quen.
Quách Húc đầu trọc đứng trong đám người đặc biệt chói mắt, hơn nữa anh ta ít khi nói cười, cao to, muốn không để ý đến anh ta cũng khó.
Quách Húc rõ ràng là làm việc cho Thẩm Ngật Tây, nhưng hai người ở chung thoạt nhìn không giống cấp trên cấp dưới, ngược lại giống bạn bè lâu năm.
Thẩm Ngật Tây người này không câu nệ tiểu tiết, những quy định khuôn sáo, cứng nhắc đó anh lười phải làm theo, đối với người bên cạnh cũng là tùy hứng, không hề kiêu ngạo.
Lộ Vô Khả nghe anh cùng Quách Húc đùa giỡn nói gặp mặt không cần lễ lớn như vậy đâu, còn đặc biệt đi cắt tóc.
Quách Húc nói mấy ngày hôm trước mới vừa cạo.
Lên xe Quách Húc hỏi Thẩm Ngật Tây đi đâu, Thẩm Ngật Tây nói về nhà cũ.
Quách Húc tựa hồ có chút bất ngờ, nhìn kính chiếu hậu liếc Thẩm Ngật Tây đang ở ghế sau một cái.
Bất ngờ không chỉ có Quách Húc còn có một người, Lộ Vô Khả, nhưng cô không nhìn Thẩm Ngật Tây.
Quách Húc muốn xác nhận một lần nữa với Thẩm Ngật Tây: “Về nhà cũ đúng không?”
Thẩm Ngật Tây đang lướt điện thoại xem tin tức trên diễn đàn đua xe, nghe vậy nâng mí mắt, dựa vào ghế, giọng điệu giống như nhặt được cái gì hời vậy.
“Nhà cũ to như vậy bỏ không làm gì.”
Quách Húc hiểu rõ ý anh, không nói gì nữa, lái xe lên cao tốc.
Nhiều năm trôi qua lúc trở về thành phố này, trùng hợp như cũ chính là một ngày nhiều mây, chỉ có một điểm sáng duy nhất đại khái chính là những cành cây khô ven đường đã nảy mầm.
Đây rõ là một mùa tràn đầy sức sống mới.
Tuy Lộ Vô Khả đã từng tới đây, nhưng đối với thành phố này vẫn rất xa lạ.
Đám mây dày nặng trên bầu trời giống như bịt kín miệng mũi cô, ép cô thở không nổi.
Cô phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên tay bị Thẩm Ngật Tây nắm lấy.
Anh xoa xoa tay cô: “Phải đi gặp người lớn trong nhà, căng thẳng không?”.