Mùa thu lùi dần về quá khứ, mùa đông lại bắt đầu đến, mùa đông năm nay với Tiên Y là năm lạnh nhất, nàng từ đầu mùa đã mấy ngày cũng không ra khỏi cửa kết bạn, trừ bỏ nhân tố bên ngoài do thời tiết rét buốt, rất nhanh sẽ là cái tết độc lập đầu tiên của nàng, còn có sau lễ lạt sẽ là lúc Kim Phong Hoa phải đi phủ thành gần nhất để tham gia huyện thí. Khoa cử ở Phái quốc luôn luôn cực kì thần thánh, không ít đệ tử có gia cảnh bần hàn đều thông qua con đường này để chuyển mình, ngay cả phụ thân Kim Phong Hoa cũng không ngoại lệ, cho nên tuy rằng hiện giờ thời gian còn sớm, nhưng Tiên Y đã hỏi han Tưởng phu nhân một số vật dụng cùng quy định trong khoa cử. Thời gian trước mắt tạm thời không nghĩ sẽ ra ngoài nhiều, Tiên Y lại vừa lúc có thời gian xử lí việc nhà cùng chậm rãi chuẩn bị một số vật cho Kim Phong Hoa đi thi.
Lâm Thanh là nơi rừng núi, than củi tuyệt đối không thiếu, hơn nữa vì Lâm Thanh có rất nhiều cửa hàng bán than nên giá cả cũng không tính là quá cao. Tiên Y tính toán tiền bạc xong liền mua một ít than lửa trung đẳng và thượng đẳng, còn thỉnh sư phó có chuyên môn về tận nhà để kiểm tra, sắp đặt giường sưởi và tường ấm, sợ xuất hiện trường hợp lỗ không thông, đến lúc đó cấp bách lại không sửa kịp. Than lửa đã sắp đặt tốt, Tiên Y lại thỉnh nương tử ở tiệm may đến phủ làm cho nô bộc mỗi người hai bộ quần áo bông cùng đồ của nàng và Kim Phong Hoa. Những người trong phủ đều là lần đầu tiên ăn tết trong nhà mới, cho nên Tiên Y cũng không keo kiệt, cũng không biết những người này do Kim Phong Hoa tìm từ nơi nào đến, mặc dù không biểu lộ cảm tình nhưng qua lại cũng rất tốt.
Càng tới gần ngày tết, Thạch nương tử phải về nhà, hơn nữa rất có khả năng sau này sẽ không làm nữa, tuy rằng năm sau sẽ đưa tới một nhũ mẫu khác nhưng trong khoảng thời gian giao thoa này chỉ có một mình Tiên Y chăm sóc Du nhi. Cũng may Du nhi đã lớn, mặc dù chưa cai sữa nhưng không đến mức phải một mực uống sữa mới chịu được, hơn nữa Tiên Y dựa vào kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, từ lúc Du nhi được sáu tháng đã dần dần cho nó ăn thêm đồ ăn phụ khác như canh thịt, canh trứng, canh cá hay một số loại ngũ cốc trái cây luân phiên bổ sung. Cho dù bây giờ nó cai sữa cũng sẽ không lo bị thiếu dinh dưỡng.
Vội làm xong mấy chuyện này, Tiên Y còn phải vội vàng chuẩn bị lễ tế tổ và quà lễ cho các nhà, tuy bọn họ tới từ kinh thành, nhưng cũng không thực sự mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt quan hệ với Kim gia, cho nên Tiên Y còn phải gửi cho Kim gia kinh thành một phần lễ năm mới, chỉ là số lượng cùng với chất lượng làm nàng có chút khó xử. Tuy chuyện này không tính là chuyện lớn, nhưng Tiên Y là chủ mẫu, mẫu thân lại đang ở nơi khác, nàng cũng không tiện đi hỏi Tưởng thái thái cũng bắt đầu bận rộn như nàng. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể tự thân hi sinh, lựa lúc Kim Phong Hoa đang vui vẻ mới nhỏ giọng hỏi vài câu.
Kim Phong Hoa gần đây khá bối rối, không phải bởi vì lo lắng khoa cử, cũng không phải lo lắng Kim gia ở kinh thành, mà đang lo cho sự tự chủ của bản thân. Có lẽ lúc trước không phát hiện, hoặc ngay cả kiếp trước hắn cũng không phát hiện, hắn lại có một loại bệnh trạng mê luyến đối với thân thể của Tiên Y, chẳng những là cá nước thân mật, ngay cả ôm nàng chìm vào mộng đẹp cũng cực kì thoải mái, chuyện này đối với hắn không phải chuyện tốt. Kiếp trước hắn đã được giáo dục là phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng hiện tại hắn động thủ được sao?
Kim Phong Hoa nằm bên cạnh Tiên Y, nghe những phiền não của nàng với lễ vật đầu năm, lại ngẩng đầu nhìn màn che thêu hoa, theo bản năng duỗi tay sờ mép giường, trống rỗng. Kiếp trước hắn luôn để một thanh nhuyễn kiếm ở ngay bên cạnh, nhưng hình như bây giờ nó đang nằm một góc trong kho của hắn, cửa sổ không mở, cũng không nghe được tiếng hít thở của ám vệ, càng không cần lo lắng ngủ được một nửa, ngoài cửa sổ hoặc trên nóc nhà sẽ xuất hiện mấy người mặc đồ dạ hành lao đến đuổi giết hắn. Hắn bây giờ chỉ là một đứa con thiếp của Kim gia, cho dù trên tay hắn đang giữu đồ vật của Thôi công công, hắn cũng chưa bị liên luỵ với các thế lực bên ngoài, người không biết thì đều xem hắn là một đứa con vợ lẽ không có nhà để về, hắn không cần trợn mắt nhắm mắt cũng phải nghĩ đến chuyện giết ai, cũng không cần ngủ đến nửa đêm sẽ bừng tĩnh sợ hãi gã sai vặt bên ngoài là quan viên thân thích nào đã từng chết dưới lưỡi kiếm, càng không cần luôn luôn rút kiếm chém đứt đồ vật hoặc người hắn để ý.
Trong không khí không còn mùi máu tươi, hắn không cần vì huấn luyện mà buộc phải đi ôm ai, hắn có thể muốn ngủ cùng Tiên Y bao lâu thì ngủ, Tương lai hắn có thể quang minh chính đại đi lên đại điện, danh chính ngôn thuận nhúng tay vào quốc gia này.
“Hiện tại thật tốt…” Kim Phong Hoa nghiêng người, dùng sức ôm lấy Tiên Y, chôn ở hõm cổ nàng nói.
Tiên Y vừa mới nói xong chuyện lễ lạt năm nay, trong lòng còn hơi mang chút thấp thỏm, nhưng rồi há hốc mồm phát hiện Kim Phong Hoa đang suy nghĩ chuyện khác, căn bản không thể hỏi hắn, bất đắc dĩ, nàng đành nói lại: “Tết nhất chúng ta không trở lại kinh thành, Đại lão gia sẽ thật sự không trách tội sao?”
“Ông ta sao còn rảnh mà quản chúng ta, trưởng tử của ông ta còn đang ngồi xổm trong tù kìa, không rảnh mà quan tâm một đứa con thứ như ta ăn tết ở nơi nào đâu.” Nếu là kiếp trước, không có Thôi công công bên cạnh hắn có lẽ chỉ sợ người phụ thân này vì trưởng tử của ông ta mà đưa hắn tặng cho người nào, nhưng hiện tại hắn chỉ cần xem nó như một trò đùa, một vở kịch mà thôi.
Xem ra lần này Đại thiếu gia thật sự đã đắc tội người không nên đắc tội rồi, bằng không lấy gia thế của Trần gia, Đại thiếu gia tuyệt đối sẽ không phải ngồi trong đại lao mấy tháng trời đâu. Cũng khó trách đến tận bây giờ trong kinh còn chưa có người tới, ngay cả một phong thư cũng chưa tới. Tiên Y rũ mắt nhìn mái tóc đen của Kim Phong Hoa cùng làn da còn trắng hơn cả nàng của hắn, thầm đoán hết thảy mọi việc hình như Kim Phong Hoa đã an bài tốt.
“Lễ vật ngày tết không cần đưa tới, chúng ta chỉ là dòng thứ, không có tiền bạc gì, huống chi trong lòng bọn họ chúng ta cũng còn chưa tách ra, đưa chút đặc sản của Lâm Thanh cho lão phu nhân là xong.” Tay Kim Phong Hoa đi dọc khắp da thịt của Tiên Y, từng độ cong kì diệu của nàng đều làm hắn say mê. Hắn cấm nàng sử dụng tất cả hương liệu, duy trì vị ngọt của nàng không bị những thứ khác ảnh hưởng. Đây là đồ của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, nắm chặt đồ vật của hắn trong tay, không dám phá huỷ.
Tiên Y chỉ cảm thấy trên người thiếu niên càng ngày càng nóng, động tác cùng ngày một lớn hơn, rất nhanh nàng liền bị lạc giữa nhan sắc mặt trắng môi hồng, nằm trong ngực thiếu niên yêu mị này, say đến bất tỉnh nhân sự.