Trần Nguyện thăng chức phát tài, không biết xấu hổ nói: “Đừng dùng lời như thế để mỉa mai Phó tổng của tôi, nói không chừng em trai của cô Tạ đang nói lung tung đấy.”
“Là sự thật.”
Tạ Âm Lâu ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon làm bằng da thật, mím môi nói ra ba chữ này, lập tức thu hút được ánh mắt kì quái tò mò của nhóm thư ký. Cô cầm điện thoại lên, trên giao diện trò chuyện là tin nhắn của Tạ Thầm Ngạn vừa gửi tới.
“Trước đây không lâu, một bác trai của gia đình quyền thế đã qua lại với nhà họ Tạ nhiều năm đến đề nghị kết thông gia, chính miệng ba tôi đã đồng ý.”
Lần này Tạ Thầm Ngạn bỏ công việc đang làm xuống, có chuẩn bị mà đến.
Dùng một câu không nặng không nhẹ nói cô đã có hôn sự, trong nháy mắt đưa mối quan hệ giữa cô và Phó Dung Dữ trở lại như lúc đầu.
Tạ Âm Lâu giương mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang đứng trước cửa sổ sát đất lần nữa, sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, Hình Lệ và Trần Nguyện đứng ở đằng sau cũng không dám trêu đùa, rất biều điều mà rời khỏi phòng trước.
Không còn người ngoài ở đây, Phó Dung Dữ cũng không đè nén sự phiền muộn giữa lông mày nữa, ngón tay mảnh khảnh dùng sức kéo lỏng cà vạt, yết hầu sắc sảo khẽ nhấp nhô, quay người đi tới duỗi cánh tay muốn ôm cô vào lòng, giống như làm thế này có thể xoa dịu đi một chút.
Tạ Âm Lâu vẫn ngồi im bất động, bàn tay chống đỡ lớp âu phục lạnh lẽo được làm từ sợi tổng hợp trên bờ vai anh, mặt quay sang một bên để tránh hơi thở nóng rẫy truyền đến, mím môi nói: “Như thế này không thích hợp.”
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dung Dữ khóa chặt cô lại, giọng nói khàn khàn truyền ra từ yết hầu: “Em muốn thực hiện hôn ước này sao?”
Tạ Âm Lâu không hiểu tại sao lại có thêm một hôn ước và một người chồng chưa cưới trên danh nghĩa, tất nhiên là cô không đồng ý. Cô vẫn không để anh ôm, cánh tay thon dài trắng lạnh của Phó Dung Dữ thuận theo bờ vai mảnh mai trượt xuống cổ tay, lòng bàn tay đụng phải chiếc vòng ngọc đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể cô, đổi thành nắm chặt tay: “Người em trai này của em rất thông minh, đúng là khó chơi hơn so với Em Gái của em.”
Anh nghiêm túc chững chạc như vậy mà còn gọi Tạ Thầm Thời là Em Gái, chẳng biết tại sao lại khiến Tạ Âm Lâu buồn cười.
Đôi mắt trong veo hơi cong lên, nhìn anh một hồi lâu: “Ai bảo anh dùng tư cách người có quyền lực khiêu khích một người thừa kế như Thầm Ngạn chứ, cảm thấy địa vị đã lấn át em ấy sao? Đáng tiếc một chiêu của người ta đã khiến anh phải ngậm đắng nuốt cay.”
Nhìn thấy Phó Dung Dữ như mây đen kéo kín cả bầu trời, cô nở nụ cười, duỗi đầu ngón tay trắng nõn ra miêu tả đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như đang nghiên cứu bảo vật được cất giữ trong viện bảo tàng, từ phần xương lông mày tinh xảo đang nhíu lại di chuyển xuống dưới rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại của anh, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Xem ra em phải về Tứ Thành một chuyến, bảo ba hủy bỏ mối hôn sự này.”
Ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ nắm chặt tay cô, cảm xúc lạnh như băng trong mắt biến mất sạch sẽ.
Tạ Âm Lâu không nói ra nhưng lại rất dịu dàng, không cần nói cũng biết chọn từ bỏ cuộc hôn nhân này vì anh.
Chỉ là nói như vậy cũng không sai, dưới tình huống bản thân vẫn còn có hôn ước thì không nên thân thiết gần gũi với anh, đôi chân tinh tế mảnh mai dưới lớp váy lúc hơi di chuyển không cẩn thận đụng phải quần tây lạnh buốt của người đàn ông.
Khóe mắt cô để ý, sau khi cô nói sẽ hủy bỏ mối hôn sự này xong, thân thể Phó Dung Dữ đã có phản ứng.
Không khí trong phòng khách dần nóng lên, ánh mắt nóng bỏng của anh dính chặt vào cô không rời, cũng khiến cho Tạ Âm Lâu đỏ mặt, đúng lúc này Tạ Thần Ngạn lại gọi điện thoại tới, gián tiếp cắt ngang bầu không khí càng ngày càng ám muội của hai người.
“Chị, chị có hôn ước không nên ở chung phòng với người đàn ông xa lạ, xuống dưới đi, em sẽ thuê một phòng mới cho chị.”
Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Thầm Ngạn từ trong điện thoại truyền đến, hiển nhiên là sau khi cho cô và Phó Dung Dữ có chút thời gian để nói chuyện riêng mới thúc giúc.
Tạ Âm Lâu nhấc mắt liếc nhìn Phó Dung Dữ, dưới cái nhìn im lặng của anh, cô khẽ mấp máy môi: “Không cần thuê phòng khác đâu, Thầm Ngạn, hôm nay chị sẽ về Tứ Thành cùng em.”
Cô biết Tạ Thầm Ngạn ngày thường đều trăm công ngàn việc, không thể nán lại nơi này quá lâu. Hoặc là gọi Tạ Thầm Thời tới tiếp tục làm người mách lẻo, hoặc là sẽ để lại mấy vệ sĩ để theo dõi, nếu đã như vậy thì không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Cúp điện thoại.
Tạ Âm Lâu đặt điện thoại sang bên cạnh, ngón tay hơi cong lại, khi Phó Dung Dữ lặng lẽ cúi xuống thì cô khẽ đụng vào bông hoa thêu trên cúc áo sơ mi thứ hai của anh, giọng điệu dịu dàng nói: “Chờ em hủy hôn xong sẽ tới tìm anh.”
…
Phó Dung Dữ bỏ toàn bộ lộ trình công việc của ngày hôm nay, tự mình đưa cô đến sân bay, trước khi lên máy bay hai người đều không nói gì, cô đã thay chiếc váy dài ngồi ở trên băng ghế, những hành khách đi ngang qua đều tò mò liếc nhìn, nhưng không dám nhìn kỹ.
Bởi vì chỉ riêng vệ sĩ và thư kí mặc đồ tây đen cộng lại đã có hơn mười người, khí thế nhìn vào đã biết không dễ trêu chọc.
Tạ Thầm Ngạn tới đây đúng là bị Tạ Âm Lâu dự đoán được, mang thêm mấy người vệ sĩ thân cận nhưng cũng không dùng.
Cậu ấy bảo đám người này đứng cách xa nơi này một chút, để tránh gây nên sự chú ý không cần thiết.
Chẳng mấy chốc khu vực nghỉ ngơi ở bên này chỉ còn lại mấy người, Phó Dung Dữ đưa một bình nước cho cô uống: “Làm ẩm cổ họng.”
Tạ Âm Lâu nhận lấy bình thường, cúi đầu uống, một chốc sau đã bị Tạ Thầm Ngạn bên cạnh lấy đi ném vào thùng rác.
Ngoại trừ chuyện tiếp xúc hoàn toàn không được coi là thân mật này ra, cũng không có cơ hội được tiếp xúc riêng.
Bóng dáng Phó Dung Dữ đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, mặt hướng về ki-ốt sân bây bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hình Lệ cũng đang ở đây, kéo vali vội vàng chạy tới. Cô ấy đã bị cách chức nên chẳng muốn ở lại thành phố này đi công tác với Phó Dung Dữ nữa, kêu là muốn quay về tìm Phó Dung Hồi tố cáo!
Còn Tạ Âm Lâu là một trong những người trực tiếp khiến cô ấy bị cách chức thì rất xấu hổ, mà Tạ Thầm Ngạn cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô nên đã ra tay hào phóng cho Hình Lệ vé máy bay khoang hạng nhất.
Cứ như vậy, toàn bộ hành trình Hình Lệ đều muốn đi theo Tạ Âm Lâu, mang theo tâm lý muốn phục thù cứ nhìn thấy đàn ông là ngứa mắt, cho nên cô ấy đã trêu chọc tất cả nam giới có mặt ở đây, bao gồm cả Tạ Thầm Ngạn có thân phận cao quý.
“Cảm ơn khoang hạng nhất của cậu Tạ, cậu Tạ thật sự là người tốt, tôi quay về sẽ thắp hương bái Phật xin Bà Quan Âm ban cho cậu khả năng “làm việc” mà tất cả đàn ông trên thế giới phải ghen tị…”
Không đợi Tạ Thầm Ngạn nhổ sạch lông của hồ ly đang gây chuyện này, Tạ Âm Lâu đã kéo Hình Lệ qua, ho nhẹ rồi cười nói: “Cảm ơn nha, nhà tôi vẫn đang đợi cậu ấy nối dõi tông đường….kế thừa hương hỏa, cô có lòng rồi.”
Hồ ly Hình Lệ chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “À, Phó tổng cũng muốn Bà Quan Âm ban cho khả năng “làm việc” mạnh mẽ chứ hả?”
Tạ Âm Lâu không ngờ câu tiếp theo của cô ấy lại dữ dội như vậy, đang ngẩn người thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Phó Dung Dữ đã khóa chặt lấy cô từ lúc nào, ngẫm nghĩ một lúc, trước khi lên máy bay cô để lại một câu cuối cùng: “Anh ấy…chắc là không cần Bà Quan Âm ban cho đâu.”