Bệnh viện.
Tôi ngồi thẫn thờ trước cửa phòng bệnh, tâm trí mơ hồ như người trên mây. Rốt cuộc Long Vũ vẫn lừa tôi.
Anh ấy giục tôi đưa anh ấy đi bệnh viện, thực chất là để dời sự chú ý của tôi khỏi con dao kia. Bây giờ nó đã được cảnh sát thu thập, nhưng còn Long Vũ của tôi… không cứu được nữa rồi…
Tôi vẫn còn nhớ như in những lời cuối cùng anh ấy nói với tôi trước khi ra đi:
“Đừng dằn vặt nữa, em đã làm rất tốt rồi! Nếu không bị Tô Nhất Long ngăn cản, chắc chắn em đã đưa anh đến bệnh viện kịp thời mà!”
“Tuyệt đối không được tự thú, có biết không? Tô Nhất Long chết không oan uổng chút nào, khi đó em cũng chỉ là tự vệ cứu bản thân mình thôi!”
“Tuyệt đối không được tự tìm đường chết, em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ em chứ? Em mà chết thì họ phải sống sao đây?”
“Kiếp sau nhất định gặp lại, anh yêu em.”
[…]Chín năm sau.
“Chúc mừng Diệp tổng, mới hai mươi bảy tuổi mà đã tiếp quản chuỗi nhà hàng lớn như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Tôi khách sáo cảm ơn những người đang khen mình, đây là một bữa tiệc doanh nhân, là cơ hội tốt để tìm đối tác làm ăn. Cho nên dù chẳng có gì thú vị nhưng tôi vẫn tham gia.
“Alo, chị Linh Linh, sao chị còn chưa về? Khuya rồi, cha mẹ đang mong chị đấy!”
“Ừ, chị đang chuẩn bị về đây! Em cũng đi ngủ sớm đi!”
“Không, em muốn chờ chị về cơ!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống, khiến tâm trạng của tôi bớt nhàm chán phần nào. Đó là đứa em trai nuôi của tôi, Diệp Khánh.
Sau cái chết của Long Vũ, cha mẹ tôi luôn giám sát, canh chừng tôi, ngăn không cho tôi tự thú. Tôi đã trầm cảm trong một thời gian dài, đêm nào cũng mơ thấy Long Vũ, mơ thấy khoảnh khắc anh ấy nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng trong lòng tôi. Tôi từng nghĩ đến cái chết, để được đi theo Long Vũ.
Nhưng nhìn cha mẹ tôi suy sụp và đau khổ vì tôi, tôi lại không làm được. Long Vũ nói đúng, tôi không thể ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân. Phải nghĩ đến những người ở lại, những người sẽ đau khổ suy sụp nếu tôi chết.
Tôi tốt nghiệp xong, tiếp quản công việc kinh doanh của cha mẹ tôi. Năm hai mươi lăm tuổi, tôi đã gặp Diệp Khánh.
Diệp Khánh là một đứa trẻ mồ côi, tôi gặp thằng bé trong khi đang đi trên phố. Một thằng bé ăn xin, mặt mũi lem nhem, quần áo rách rưới, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, trông rất thông minh hiểu chuyện. Đặc biệt là thằng bé trông hao hao giống Long Vũ khi còn nhỏ.
Tôi đưa thằng bé về nhà, để cha mẹ tôi nhận làm con nuôi. Thằng bé rất thông minh, đầu óc nhanh nhạy, nhiều khi còn giúp tôi xử lý việc kinh doanh đâu ra đấy.
Tôi về đến nhà, Diệp Khánh đã lấy sẵn nước cho tôi uống. Thằng bé rất ngoan, phải công nhận nó càng lớn càng giống Long Vũ. Tôi tự dưng nghĩ, ngộ nhỡ tôi có chuyện gì, thằng bé sẽ thay tôi chăm sóc cha mẹ tôi. Nó giống Long Vũ như thế, vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang, chắc chắn nó sẽ làm được.
“Ngủ sớm đi, mai là ngày giỗ của anh rể em đấy.”
[…]Một nhà bốn người chúng tôi đứng trước ngôi mộ của Long Vũ. Trước khu nghĩa trang này là một cái hồ, đi qua cầu bắc qua hồ mới vào được đến đây.
Nếu là chín năm trước, tôi vẫn là một con nhóc mười tám tuổi khóc nghẹn trước di ảnh của Long Vũ. Còn bây giờ, tôi không khóc nữa, chỉ ngồi xuống nói chuyện với ngôi mộ, như hai người sống nói chuyện với nhau.
Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm nặng, nhưng tôi nhất định không chữa. Tôi thấy mình chẳng có bệnh gì cả.
“Mọi người ra xe chờ trước đi, con muốn ở đây một lát.”
Cha mẹ tôi và Diệp Khánh chần chừ một lúc rồi vẫn nghe theo. Tôi ngồi nói chuyện với ngôi mộ một lúc rồi chợt nhận ra có một bóng người màu đỏ lướt qua.
“Mẹ! Chờ con dâu với!”
Tôi mừng rỡ chạy theo, đó chính là Quỷ hậu! Hơn nữa còn có một người nữa đi cùng bà ấy, chính là người tôi mong nhớ suốt bao năm qua, Long Vũ!
“Long Vũ! Chờ em với!”
Tôi cứ mải miết chạy theo bọn họ. Long Vũ đưa tay vẫy vẫy tôi, nở nụ cười ấm áp.
“Bây giờ em đã đồng ý cưới anh chưa?”
“Đồng ý! Em đồng ý!”
Tôi gật đầu lia lịa, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy lem nhem đầy mặt. Long Vũ nắm tay tôi, dắt tôi đi trên một con đường đầy hoa sặc sỡ.
“Linh Linh, con điên rồi sao! Mau quay lại!”
“Chị! Đó là hồ nước mà! Mau quay lại!!”
Đột nhiên bên tai tôi loáng thoáng có tiếng ai gọi, nhưng rồi tiếng gọi đó đã nhanh chóng bị át đi bởi tiếng kèn đám cưới thời xưa. Quần áo tôi đang mặc trên người bỗng chốc biến thành bộ đồ tân nương đỏ rực, đẹp đến hoa cả mắt.
[…]Diệp Lộ Linh, nguyên nhân tử vong do chết đuối, hưởng dương hai mươi bảy tuổi.
END.