Tiểu Long cùng anh Kiền liếc nhau một cái, im lặng không nói gì.
Tả Tiểu Thứ cũng bị kinh ngạc, mặt đầy kinh ngạc mà nhìn Tần Đạo Gia.
Ói xong, Du Thanh Vi đứng dựa vào tường, xa xa mà nhìn Tần Đạo Gia.
Ba gã Quỷ Đạo nhìn nhau một cái, bò dậy, đến bên thây máu đã thành đống thịt rữa và Tiểu Tần đã mất để thu hồi lại lưới bọc xác và thừng cột xác, leo lên tường viện rồi nhảy vào trong sân từ đường.
Lộ Vô Quy nhìn ba gã Quỷ Đạo, nhớ tới vị trí xuất hiện của ba gã Quỷ Đạo trước lúc thây máu đuổi theo Tiểu Tần, lại liên hệ đến mọi chuyện từ đầu đến cuối, kỳ thực căn cứ theo chỗ đứng của ba người bọn họ, cùng với cái lưới mà bọn họ đã kéo ra, lúc thây máu đuổi theo Tiểu Tần thì họ hoàn toàn có thể ngăn lại thây máu giữa đường, nhưng mà họ không làm, sau khi thây máu đánh gục Tiểu Tần thì họ mới nhảy xuống. Đây rõ là ba người bọn họ đã nhìn ra thây máu sẽ đánh về phía Tiểu Tần, nhân cơ hội dùng Tiểu Tần làm mồi để trùm kín thây máu, sau đó con thây máu với sở trường tốc độ và sức mạnh liền bị trói thành cọc gỗ và bị bọn họ đồng thời đánh chết.
Một hòn đá hạ hai con chim!
Tức thì bắt được thây máu, lại giải quyết cái tên Tiểu Tần phá đám cản trở.
Nàng không thể nói ba gã Quỷ Đạo như vậy là sai, từ chuyện cái chuông lúc trước và lúc giây phút nguy hiểm Tiểu Tần có thể bỏ lại sư phụ mình mà quay đầu bỏ chạy, không khó nhìn ra hắn là loại người thù dai vô ơn, ở nơi chỉ một bất cẩn liền mất mạng, cứu hắn rất có thể hại chính mình. Nàng sẽ không đi hại hắn, thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đi cứu hắn mà tìm phiền toái cho mình.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy lại đứng đó ngẩn người, nhẫn nhịn không nhìn tới đống thịt rữa kia nữa, đi tới bên cạnh Lộ Vô Quy, kéo tay Lộ Vô Quy đi về từ đường. Nàng không có thói quen thích leo tường như mấy gã Quỷ Đạo, kéo Lộ Vô Quy men theo góc tường đi về phía trước.
Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: “Chờ tôi đã.” Đuổi theo. Gặp phải mấy con quỷ, kết quả cô còn chưa làm gì, những con quỷ đó đã sợ đến mức trốn chạy tứ tán, khiến cô kỳ quái một hồi lâu.
Đến cửa từ đường, Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy còn đang ngẩn người, nhẹ nhàng lấy quạt giấy gõ gõ đầu Lộ Vô Quy, gọi: “Hoàn hồn.”
Trán bị đau, Lộ Vô Quy tỉnh lại, nàng nhìn Du Thanh Vi, lại quay đầu nhìn Tả Tiểu Thứ, sau đó nhìn thấy ba gã Quỷ Đạo cũng không xuống giếng, mà chia ra đứng dựa vào tường theo ba phương vị, hiện hình tam giác bao vây giếng. Lộ Vô Quy không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng có thể cảm giác được sự căng thẳng và đề phòng của họ, dường như đang phòng bị thứ gì trong giếng.
Lộ Vô Quy nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong giếng, cũng không nghe thấy tiếng vang dị thường gì. Nàng nhìn về phía chiếc giếng, không thấy khác thường chút nào.
Thế nhưng ba gã Quỷ Đạo sẽ không vô duyên vô cớ mà đề phòng như vậy!
Nàng kéo lại Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đang muốn đi đến trong sân, khe khẽ lắc đầu, bảo họ không nên đi vào.
Du Thanh Vi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiếng nói của Du Thanh Vi vừa dứt trong nháy mắt, nàng nghe thấy một tiếng nước chảy nhỏ xíu, dọa nàng sợ đến lông mày giật một cái.
Trong giếng có thứ gì đó!
Nàng đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng “Xuỵt”, từ từ dịch chuyển tới bên cửa, mượn tường che lại thân hình của mình.
Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi thấy thế, vội vàng đi theo bên cạnh Lộ Vô Quy dựa sát vào tường.
Sau nhà truyền đến tiếng trò chuyện.
Tiểu Tần chết rồi, Tần Đạo Gia muốn mang hắn về, chào từ biệt với Long sư thúc.
Long sư thúc nói trời tối quay về quá nguy hiểm, khuyên Tần Đạo Gia hừng đông hẵng đi, đề nghị Tần Đạo Gia bây giờ liền đốt Tiểu Tần, nói là Tiểu Tần bị thây máu cắn chết, lại bị máu đen của thây máu nhiễm phải, sợ khởi thi biến.
Một lát sau, Long sư thúc còn nói: “Dù chỉ mực có thể bọc xác, thế nhưng không cản được độc thi, ông cố ý mang Tiểu Tần trở về, rất có thể có chuyện.”
Tần Đạo Gia liền nổi giận, chỉ điểm ba người các nàng đang trốn kĩ trong chính đường, đột nhiên lén lén lút lút chuồn ra, rõ ràng chính là đã nhìn ra con trai của ông ở trên nóc nhà, ông giúp bọn họ làm việc, họ lấy con trai của ông làm mồi hại con trai ông mất mạng, lại hỏi Long sư thúc, phải chăng những người đã mất trước kia xuống giếng với bọn họ cũng là chết như vậy.
Long sư thúc tức giận rống to: “Tần Đạo Gia, ăn nói cẩn thận. Đêm qua Thanh Vi đã nói nơi này có thây máu, vì an toàn của hắn, đã bảo hắn rời đi. Chính hắn lén lút đi theo, ông làm sư phụ mà trước đó cũng không biết hắn đi theo, giờ hắn xảy ra chuyện, đem trách nhiệm đẩy lên người ba cô bé này, đây tính là gì?”
Long sư thúc hiển nhiên là tức giận cực kỳ, tiếng gào đó đặc biệt vang vọng trong trời đêm.
Tiểu Long giận dữ quát: “Ông cho rằng chúng tôi muốn nhìn hắn chết? Khi chúng tôi biết hắn đi theo, đường âm đã mở ra, chẳng lẽ muốn để chúng tôi vì hắn mà đều đi chịu chết sao?”
Truyền đến cùng với tiếng cãi vã, tiếng nước chảy trong giếng cũng càng lúc càng lớn.
Quỷ Nhất thâm trầm bay ra: “Long gia, lại ầm ĩ rồi, mấy người đạp vào vết xe đổ của thằng ngốc kia rồi, trong giếng có động tĩnh. Tôi đoán chừng đã muốn xông đến phía mấy người.”
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng Quỷ Nhất, ló đầu nhìn lại, thì thấy Quỷ Nhất và Quỷ Tam đã đổi phương vị, và kéo ra lưới bọc xác, hiển nhiên là đề phòng thứ gì lao ra từ trong giếng tận diệt nhóm người Long sư thúc.
Quỷ Tam âm u nói: “Cứu thằng ngốc đó của ông? Tối qua tiểu nha đầu kia cũng coi như là cứu hắn một mạng, kết quả bị hắn ghi hận đi theo dọc đường, chỉ chờ giết chết tiểu nha đầu kia đấy. Ba anh đây cũng không muốn bị hắn liên lụy chết, chỉ đành nhìn hắn đi chết thôi.”