“Mới có mười lăm phút em đã nói buồn ngủ hơn mười lần”
Vu Yên Nhi nhắm mắt lại làm nũng mè nheo, mong cơ hội trốn thoát khỏi đống sách vở kia: “Anh xem, mắt em hết mở lên rồi”
“Hôm nay không xong, không được ngủ” Kiến Nhất gỡ tay Vu Yên Nhi, đặt bút vào tay cô.
Vu Yên Nhi buồn bã, thở dài một cách bất lực, công cuộc tẩu thoát hoàn toàn vô vọng, chỉ còn cách chấn chỉnh lại tinh thần nhanh chóng làm xong bài.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ vật vã, Vu Yên Nhi cũng học xong, được Kiến Nhất gật đồng thông qua Vu Yên Nhi mừng rỡ nhảy lên giường nằm.
Điện thoại Vu Yên Nhi bỗng đổ chuông, cô chồm đến đầu giường lấy, trên màn hình hiển thị tên Hải Lý. Vu Yên Nhi lười biếng không muốn trở người, nằm sấp luôn trên giường bắt máy.
“*Có tin hot về Dư An Ny với Lý Nhược đây*”
Ánh mắt Vu Yên Nhi lén lút đưa sang trộm nhìn Kiến Nhất, thấy anh đang thu dọn tập sách, cô thì thầm vào điện thoại: “Đợi mình một chút”
Giấu mang điện thoại vào nhà tắm, Vu Yên Nhi cẩn thận khóa cửa, giọng nói nhỏ vừa đủ nghe: “Cậu nói đi”
“*Triết Dương nói hai người họ là bà con cậu dì, Dư An Ny hư hỏng ai cũng biết, Lý Nhược là loại quậy ngầm, được cái bên ngoài ngoan hiền học giỏi. Quan trọng nhất, hai người bọn họ lăm le cướp hết hai nam thần của lớp mình là Kiến Nhất với Từ Tuấn Vỹ. Bọn lưu manh lớp kế bên là hàng xóm thân với gia đình Dư An Ny, lần trước cậu đánh Dư An Ny gãy xương sườn, vụ việc lần này chuẩn bị nổ ra rồi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi*”
“Vậy thì thú vị rồi” Vu Yên Nhi càng nghe càng phấn khích, được tự tay xử lý kẻ mình ghét thì còn vui hơn cả việc ăn ngon.
“*Vấn đề là chúng ta không có bằng chứng bắt tội họ, nếu manh động, người chịu thiệt là bọn mình*”
“Hải Lý, tin mình đi, chuyện này sẽ cực kỳ vui, nhưng mà chuyện này không được để Kiến Nhất biết, không là anh ấy nhốt mình trong nhà thật đấy”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nắc nẻ: “*Haha, mình biết rồi, chúc cậu may mắn*”
Nói chuyện điện thoại với Hải Lý xong, Vu Yên Nhi hé cửa đưa mắt ra ngoài nhìn, chạm ngay ánh mắt Kiến Nhất đang ngồi trên giường.
“Em nói chuyện với ai mà lại trốn vào đó?” Kiến Nhất nghi hoặc nhìn cô gái đang khép nép bước ra khỏi nhà tắm.
“Nhiên Nhiên hỏi em chút chuyện riêng tư của con gái” Nụ cười Vu Yên Nhi hết sức mất tự nhiên đến ngồi cạnh Kiến Nhất, vô tình phát hiện điện thoại trên tay anh còn đang nhắn tin dang dở với Lý Nhược.
Khi Vu Yên Nhi nhìn xem tin nhắn, Kiến Nhất vẫn giữ nguyên tư thế, không hề có ý che giấu. Nội dung tin nhắn cụ thể là việc Lý Nhược nhờ Kiến Nhất giảng lại bài khi cô ta đi học lại. Tin nhắn Lý Nhược gửi đến gần đầy cả màn hình, Kiến Nhất trả lời duy nhất một câu: *Cậu tìm giáo viên thì tốt hơn*.
Người con trai này quá ư là khiến người ta an lòng, Vu Yên Nhi đan ngón tay vào tay anh, trầm mặc hỏi: “Ông xã, có phải… nếu em làm chuyện tốt, anh sẽ ủng hộ em đúng không?”
“Chỉ cần em an toàn không bị thương, anh nhất định sẽ ủng hộ”
Cả người Vu Yên Nhi cảm thấy nhột nhột, lần này e là khó tránh khỏi ẩu đả, đồng nghĩa với việc không bị thương ít cũng bị thương nhiều. Vu Yên Nhi cười như mếu, cứng nhắc gật đầu để Kiến Nhất an tâm.