“Làm gì có ai uy hiếp con?”, Tiêu Viễn đáp lời hết sức bình tĩnh.
“Vậy con có biết đó là tội chết không?”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng: “Tội này phải chết”.
“Con đương nhiên biết”, Tiêu Viễn đáp lời, hắn không tỏ bất cứ thái độ nào, giống như một người mất đi linh hồn, chẳng hề bật tâm tới bất cứ việc gì ở thế giới bên ngoài vậy.
“Con đã nói rồi mà”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng nhìn phong chủ Thiên Sơn Phong Tiêu Đạo Thiên: “Vì đệ tử của Thiên Phong Sơn muốn vu oan cho con, có phải làm như vậy là quá đáng không?”
“Ngươi…”, Tiêu Đạo Sơn nghe vậy thì không còn lời nào để nói vì đệ tử của ông ta cũng đã nhận rồi.
“Người đâu, lôi Tiêu Viễn ra ngoài chém”, Thị Huyết Đạo Nhân lớn giọng: “Tên đệ tử này chết cũng không tiếc”.
Ngay sau đó, hai trưởng lão lại tiến lên trước kéo Tiêu Viễn ra ngoài.
Điều đáng nói hơn cả là vào giây phút Tiêu Viễn bị lôi đi, hắn vẫn ném ánh nhìn giễu cợt về phía Doãn Chí Bình, trong ánh mắt hãy còn mang theo cái nhìn phẫn nộ, hận thù và oán thán đan xen.
Doãn Chí Bình liếc hắn với ánh mắt như muốn nói: Ngươi đi đường suôn sẻ, ngươi chết rồi thì bọn họ mới có thể được sống.
Sau khi Tiêu Viễn bị lôi đi, Thông Huyền Chân Nhân mới từ từ lên tiếng: “Hiện giờ đã rõ trắng đen rồi, lui cả đi”.
Hừ!
“Thế mạng, lại là thế mạng, khốn khiếp”, Đạo Huyền Chân Nhân vung một chưởng đánh tan tảng đá khổng lồ.
