Dương Thận chợt lảo đảo, gương mặt y hằn lên nỗi bi thương và tuyệt vọng.
Y đã thua một cách quá vô lý.
Dương Kháng bị loại, chí ít thì là do Dương Khai kéo quân tiến công chính diện, Dương Khai không phải đối thủ mới bị đánh bại. Còn y? Chỉ vì ham lợi, khinh suất quá đỗi!
Y vốn không ngờ được trận chiến giữa Dương Khai và Dương Kháng lại diễn ra nhanh đến vậy, y cũng không ngờ phòng ngự của phủ Dương Khai lại mạnh đến thế.
Sai một li, đi một dặm!
– Lục ca…
Dương Ảnh mấp máy miệng, cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ khẽ giọng kêu lên một tiếng.
Dương Thận bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, giọng âm trầm:
– Lão thất, hãy dùng ta để đổi vật tư với gia tộc. Còn nữa, đám võ giả ở phủ ta, giao hết lại cho đệ!
– Lục ca!
Dương Ảnh cảm động ra mặt, miệng khẽ he hé, nhưng lại không biết nên nói gì. Hai người là huynh đệ ruột, dĩ nhiên là nên giúp đỡ nhau trong đoạt đích chiến Lệnh kỳ đã mất, Dương Thận nay đã bị loại, vậy thì việc y có thể làm, tất nhiên là gia tăng sức mạnh thay cho Dương Ảnh.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lòng tham của lão cửu rất lớn, hắn đánh phủ ta xong, chắc chắn sẽ tìm đến phủ đệ đấy, mau về đi!
Dương Thận giận giữ quát.
Dương Ảnh đương mơ hồ, lập tức tỉnh ngộ, không màng tiếp lời Dương Thận, y vội vã kéo quân trở về.
– Lục công tử, người đã bị loại, vậy La Hải xin cáo lui trước ạ.
Dương Thận liếc nhìn y, miệng cười gượng gạo:
– Đi đầu quân cho lão cửu hả?
La Hải khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.
– Chờ ngày này cũng lâu rồi nhỉ?
Dương Thận cười khinh miệt, mang chút hơi hướm căm phẫn.
Sắc mặt La Hải vẫn vậy, không đáp lời nào.
– Tại sao huyết thị các ngươi kẻ nào kẻ nấy cũng muốn về phe lão cửu? Hắn có bản lĩnh lớn đến mức khiến các ngươi phải quy thuận một cách cam tâm tình nguyện ư?
Vẻ mặt Dương Thận vừa hâm mộ lẫn đố kỵ, lại xen chút bất lực đầy thấm thía.
– Huyết thị biết ơn tất báo, lý do chúng tiểu nhân muốn về với cửu công tử, hẳn là lục công tử cũng hiểu.
La Hải đáp.
– Vì hắn chịu thu nạp Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu? Như thế cũng có thể khiến các ngươi mang ơn đội nghĩa ư?
– Vâng!
La Hải gật đầu.
Dương Thận khẽ khàng hít một hơi, y đã nản chí ngã lòng, khoát tay:
– Đi đi, thời gian qua, ngươi đã vất vả rồi.
La Hải chắp tay, xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng La Hải, Dương Thận cười cạn một tiếng. Thu nạp Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, ngày trước y cũng có cơ hội này. Không chỉ y, tất cả các công tử Dương gia có đủ cống hiến đều có cơ hội này, nhưng không ai chịu nắm lấy, chỉ có mình lão cửu là quyết đoán.
Nếu ngày đó ta thu nạp Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, liệu bây giờ đám huyết thị kia có quy thuận về ta hay không? Chắc chắn là có, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải gắng trụ đến hiện tại.
Khi đó thương thế của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu rất nghiêm trọng, không thể phát huy được ba phần công lực mạnh nhất, chẳng ai dám chọn họ làm hộ giá cả.
Đến nay, Dương Thận vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc lão cửu đã dùng thủ đoạn cao siêu gì mà trị khỏi thương thế cho Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, từ đó mạnh lên từ chút một, đến mức vượt trội chúng nhân như hiện tại.
Phủ Dương Thận!
Một đoàn quân đang hớn hở kiểm kê số vật tư trong phủ Dương Thận, từng cái rương to được mang ra, chiến lợi phẩm trùng trùng.
Quân binh của Dương Thận đã được hắn điều động đi bảy phần, lúc Dương Khai kéo quân đến đây, gần như không bị ngăn cản gì mấy, bèn đánh chiếm thẳng tay phủ đệ này.
Dễ dàng đến nực cười.
Bọn võ giả trong phủ ồ ạt tháo chạy, Dương Khai cũng không sai người truy kích, chỉ hạ lệnh lấy hết vật tư mang về.
– Nghiêm Lệnh Hành bái kiến tiểu công tử!
Một gã cao to mặt rỗ lại gần Dương Khai cung kính chào.
Dương Khai liếc y một cái, khẽ gật đầu.
Người này chính là vị huyết thị đi cùng Dương Thận ở Phá Kính Hồ hôm đó. Cũng như Đồ Phong, y bị trúng Phong Nguyên chú, chân nguyên bị phong ấn, không thể sử dụng được.
Ở hiện tại, ngoài thân thể cường tráng ra, y chẳng khác gì người bình thường.
Tất cả võ giả trong phủ Dương Thận đều đã chạy cả rồi, chỉ còn mình y vẫn ở lại.
– Thuộc hạ nguyện đi theo tiểu công tử, dâng sức khuyển mã, khẩn cầu tiểu công tử tác thành!
Nghiêm Lệnh Hành trầm giọng nói.
– Ta cũng đang có ý đó.
Nghiêm Lệnh Hành nghe thế liền mừng rỡ, luôn mồm đa tạ.
Thu Ức Mộng ở bên cạnh nhìn thấy, lắc đầu liên hồi, cười khan mãi.
Nàng cũng đã xem qua rất nhiều ghi chép điển tích của đoạt đích chiến Dương gia, biết được trong các cuộc chiến trước, mỗi khi có một vị công tử bị đánh bại, thì huyết thị của y sẽ trở thành đối tượng hấp dẫn cho các công tử khác, thường vì những huyết thị tạm thời vô chủ này mà giữa các công tử còn lại đều nổ ra hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, hòng cướp lấy vị huyết thị đó.
Nhưng lần này thì hay rồi, những huyết thị hộ giá của các công tử bại trận đều chọn đi theo Dương Khai, không hề có ngoại lệ.
Nàng không hiểu nổi, tên khốn này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà khiến các cao thủ Huyết Thị Đường đều cúi đầu thần phục, cam tâm tận hiến đến vậy.
Nếu Dương Uy, Dương Chiếu nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ e sẽ đố kỵ đến đỏ mắt luôn nhỉ?
– Dương Khai, giờ chúng ta đi đâu?
Nghĩ mãi đến đau đầu, Thu Ức Mộng cũng chán suy nghĩ tiếp, mở miệng hỏi hắn.
– Về nhà, ngươi còn muốn đi đâu nữa?
Dương Khai liếc nhìn nàng.
Thu Ức Mộng bèn bĩu môi:
– Ta tưởng ngươi sẽ tới phủ Dương Ảnh chứ.
Dương Khai lắc đầu:
– Tạm thời ta không có ý định này, giờ chắc phủ thất ca đang quy tụ quân binh hai bên rồi, nếu ra sức tấn công, sẽ tổn thất không hề nhỏ. Để qua mấy ngày nữa hẵng nói tiếp, đêm nay… thu hoạch đủ nhiều rồi.
– Ngươi nói nghe khiêm nhường thế.
Thu Ức Mộng cười nhạo.
Thu hoạch thế này đâu chỉ đủ nhiều, mà phải nói là đầy ắp!
Dương Kháng bị đánh bại, cướp được lệnh kỳ, đoạt được của cải của y, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên quy thuận.
Dương Thận bị đánh bại, cũng đoạt được lệnh kỳ và của cải của y, Nghiêm Lệnh Hành và La Hải quy thuận.
Chỉ một đêm, mà sức mạnh phủ Dương Khai đã tăng cao, của cải dồi dào, tương lai sáng ngời.